Mộc Tịnh bị hắn dùng một tay ôm vào lòng, Ϧóþ chặt eo nhỏ của cô, siết eo cô lại, giam giữ không cho cô thoát.
Mộc Tịnh vặn vẹo thân thể tránh né, không nhịn được những lời vu khống của hắn nữa, cô tức giận giơ tay tát vào mặt hắn một cái.
*Chát*
Tiếng tát vang lên, cô đánh vào mặt hắn, tặng hắn một cái tát không nhẹ cũng không nặng.
Bắc Thần bị cô giáng cái tát bất ngờ vào mặt, sốc nặng, đơ người mất mấy giây. Cô... cô vậy mà dám lớn gan tát hắn... đánh vào gương mặt đẹp trai của hắn... hỏng hết bộ mặt của hắn rồi...
Tay Mộc Tịnh vừa nhỏ vừa yếu, tát mặt hắn có chú rát, cũng chẳng đau đến mức choáng váng đầu óc, lệch mặt nổ đom đóm mắt như cái tát của hắn.
Dù cái tát nhẹ nhàng như phủi muỗi qua mặt, nhưng như vậy cũng đủ xúc phạm Bắc Thần rồi, động đến lòng tự tôn cao vời vời của hắn.
Mà cô tát hắn như vậy, là hắn động trúng tim đem của cô, đoán đúng rồi nên cô thẹn quá hóa giận quay ra tát hắn chứ gì.
Bắc Thần hé môi cười, nụ cười khinh bỉ, có chút nham hiểm.
"Dám tát tôi. Tôi nói đúng rồi phải không, nói trúng tim đen của em nên em thẹn quá hoá giận mà quay ra tát tôi."
"Là anh nói không đúng... em không hề thích hay có tình cảm với anh ấy… anh hiểu lầm rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Anh ta đối với em chỉ giống một người anh họ không hơn không kém... Anh xúc phạm em, vu khống việc em không làm nên em mới không kìm được tức giận lỡ tay đánh anh, không phải vì em bị nói trúng tim đen…
Anh đừng nghĩ bậy, em không yêu anh ta… cũng tuyệt đối không chứa chấp anh ta, để anh ta trong lòng. Câu trả lời này anh vừa lòng rồi chứ, vui vẻ rồi phải không… có thế buông em ra được chưa..."
Mộc Tịnh lên tiếng giải thích, nhưng hắn nhất quyết không nghe, không tin những gì cô nói.
Bắc Thần không ép cô cho hắn một lời giải thích rõ ràng nữa, cũng không nhân nhượng chọn cách giải quyết nhẹ nhàng với cô. Giờ hắn không cần cô giải thích, trong lòng hắn đã tự xác định cô phản bội hắn, trong đầu hắn đã tự đưa ra trừng phát cho cô rồi.
Mộc Tịnh có giải thích hắn sẽ tin sao, đương nhiên là không, nghi ngờ trong đầu hắn còn đáng tin hơn lời giải thích dối trá của cô.
Bản thân không phản bội hắn nhung nhớ người đàn ông khác thì sao giữa đêm lại mơ tới tên nam nhân ấy, gọi tên kẻ đó thân mật tình cảm, còn lén lút sợ bị hắn phát hiện ra.
Không để trong lòng thì có đến mức mơ tới kẻ đó không, còn chẳng nhịn được gọi tên kẻ đó qua miệng. Như vậy mà dám nói không có chuyện gì, không có tình ý thì ai tin, coi hắn là trẻ con dễ lừa dễ gạt chắc.
Bắc Thần buông eo cô ra, tay đang chống vào cửa cũng bỏ xuống. Hắn mặt lạnh như tiền, thản nhiên dùng tay túm lấy tóc cô kéo ra đằng sau, nắm chặt tóc cô, dùng một lực ném mạnh cô ngã ra giữa phòng.
Mộc Tịnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hắn тһô Ьạᴏ túm tóc ném xuống sàn nhà. Cả thân cô tiếp xúc với nền đất, cơ thể bị va đập mạnh, eo như muốn gãy vụn.
Mộc Tịnh ôm lấy eo mình, mặt mày nhăn nhó, nước mắt chảy xuống, kêu lên một tiếng đau đớn.
"A !"
Bắc Thần di chuyển, đi lại gần cô. Hắn đứng trên cao, ánh mắt liếc xuống phía dưới, nhìn cô đang ôm bụng nằm dưới sàn, vật vã thê lương, người run rẩy khóc.
Thân hắn bao trùm một tầng sát khí, ánh mắt đỏ ngầu hừng hừng lừa giận, gân xanh nổi đầy quanh thân và quanh trán, tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Mộc Tịnh biết hắn sắp nổi điên lên, dáng vẻ khủng bố đáng sợ này chính là doạ người, chuẩn bị Gi*t người trên nơi.
Cô bị doạ sợ, hoảng loạn từ từ chống tay ngồi dậy, mặc đau đớn trên người, cô khó khăn di chuyển, bò sát lại gần chân hắn.
Quỳ hai chân dưới đất, Mộc Tịnh dưới chân hắn, túm lấy ống quần hắn, ôm chăn hắn hèn mọn van xin, hướng hắn nói lời xin lỗi.
"Bắc Thần… em sai rồi... em xin lỗi... là em sai rồi... em hứa từ lần sau sẽ không bao giờ có chuyện này… em không bao giờ tái phạm lại nữa… là em sai…
Anh làm ơn tin tưởng em... em không hề có phản bội anh, không có tình cảm riêng với anh ta... chỉ là trong lúc ngủ nhớ tới chuyện cũ mà vô tình gọi tên anh ta thôi… tha lỗi cho em, xin anh tha cho em được không…."
Mộc Tịnh đê hèn quỳ xuống dưới chân hắn cầu xin hắn tha thứ, cô không muốn chống đối để hắn nổi điên nữa, xuống nước làm hắn mủi lòng, nhận lỗi về mình cho hắn vừa ý mà bỏ qua.
Bắc Thần nheo mắt, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, nói.
"Em nói đối với hắn không có tình cảm, vậy đối với tôi em xem tôi là gì, coi tôi là gì, em có từng đặt tôi trong tim, có từng thật tâm yêu tôi chưa, em mau trả lời thật lòng..."
"Em... em… em…"
Mộc Tịnh ấp úng không biết trả lời sao, là cô không trả lời được.
Không ngờ hắn lại hỏi cô những điều như vậy, câu hỏi mà ngay cả cô cũng không rõ câu trả lời.
Từ trước nay cô xem hắn là gì ? Đặt hắn ở vị thế nào trong lòng ? Cô không biết nữa… hình như cô có đặt hắn trong tâm, chỉ là không rõ vị trí ấy quan trọng thế nào...
"Không trả lời được phải không, vì từ trước nay em làm gì có coi trọng tôi, làm gì có để tôi trong lòng."
Nói xong Bắc Thần nhếch khoé môi cười khinh, vẻ mặt nguy hiểm. Hất tay cô đang bấu vào gấu quần hắn, hắn giơ cao chân, dùng chân đá vào người cô một cái, đá cô văng xa.
Mộc Tịnh bị hắn đá vào người, lần nữa ngã xuống sàn nhà, người bị đập mạnh vào nền đất.
Cô ôm bụng kêu lên một tiếng, bụng quằn quại đau, chỉ đành ôm bụng nằm bất động dưới đất. Đau đớn khiến cô vô lực, hai chân không thể cử động, người không di chuyển hay đứng lên nổi.
Bắc Thần đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng tiến sát lại gần cô.
Nhìn Mộc Tịnh khóc lóc, cắn môi run rẩy, hắn định bế có lên, nhưng thấy đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu kia của cô, hắn lại thay đổi suy nghĩ.
Không rườm rà, hắn tàn nhẫn giơ chân lên, trực tiếp đá thật mạnh vào chân cô, đạp ngay vào mặt cá chân cô, một phát vừa chính xác vừa có lực lớn.
"Ranh con lươn lẹo phản bội..."
Bắc Thần không chút thương tiếc, đá thêm mấy cái vào chân cô, mạnh đến mức khiến xương chân bên trong của cô liền bị hắn đạp gãy.
Mộc Tịnh la hét thảm thương, chân đã bị hắn đạp cho xưng tím, xương cũng bị gãy ra, không thể chồng cự, để mặc hắn đá vào chân, sưng đến không thành dạng.
Cô khổ sở khóc lớn, đau như muốn ૮ɦếƭ đi, chân sắp bị hắn đạp hư rồi, cô hoảng sợ vừa la hét vừa cầu xin hắn thương tình tha cho mình.
"A... a… Bắc... Bắc Thần… tha... tha cho em… em xin anh… rất đau, sẽ gãy chân mất... Bắc Thần, làm ơn... tha cho em..."