Ác mộng liên tục dày vò Mộc Tịnh không yên, cô không thể nào ngừng mơ tới những thứ đáng sợ trong mộng.
Cô nhắm chặt hai mắt, co người lại thành một đoạn, tay siết chặt ga giường, nước mắt rơi xuống ướt đẫm gối, người toát mồ hôi không ngớt, thấm ướt quần áo vào da thịt.
Không chịu nổi nữa, Mộc Tịnh trong cơn ác mộng bỗng nhiên bật dậy la lên một tiếng, đồng tử giãn ra, hai mắt mở to.
"A !"
Tiếng la phát ra nhỏ, có chút yếu ớt, không lớn tiếng đến mức vang khắp biệt thự đánh thức mọi người dậy.
Mộc Tịnh vì giấc mộng vừa rồi ђàภђ ђạ liền tỉnh ngủ.
Cô ngồi trên giường, ôm lấy иgự¢ mình thở dốc, tim có chút đập nhanh, bản thân vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng, cảm giác sợ hãi, bất an xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Cả người Mộc Tịnh run rẩy, bị giấc mơ doạ sợ, cô hoảng loạn không biết phải làm sao.
Mộc Tịnh co người, hai chân gập lại, cô ngồi trên giường cắn cắn môi, vẻ mặt nhăn nhó, cơ thể mệt mỏi, đôi mắt đỏ sọng ngập nước như muốn bùng phát khóc lớn lên. Bản thân cô có cảm giác tủi thân, lạc lõng thiếu đi sự an toàn.
Cô không biết tại sao mình lại mơ tới giấc mơ đó nữa, trong mơ còn gọi ra tên người ấy. Đã lâu như vậy rồi chưa từng gặp lại, chưa từng liên lạc, tự dưng hôm nay lại mơ tới đối phương, còn phát ra tiếng gọi tên người ấy.
Người trong miệng Mộc Tịnh nói là người quen cũ của cô, đối phương chính là một người bạn đã chơi với cô và em gái từ thuở nhỏ đến lớn, giấc mơ cô mới tới chính là một vụ tai nạn đã xảy ra cách đây 3 năm.
Tai nạn xảy ra khiến cô suýt ૮ɦếƭ, không thể nào quên được. Khoảng khắc ấy cô đã rất hoảng sợ còn để lại ám ảnh đến tận bây giờ, khiến cô kinh hãi liên tục gặp ác mộng.
Mà người gây ra tai nạn đó lại không phải ai khác chính là em gái cô, Mộc Linh. Khi tai nạn xảy đến cô đang ở một mình, không biết làm sao để cứu bản thân, chỉ có thể gào thét kêu người ấy tới cứu...
Sau tai nạn Mộc Tịnh cũng không dám nói là chính em gái mình gây ra, tất cả đều chôn chặt trong lòng cô.
Mỗi đêm kìm nén, nhìn bản thân chịu oan ức, nhớ lại khoảng khắc suýt đi vào quỷ môn quan, hoản loạn cầu xin người khác cứu mình, cô không nhịn được ấm ức bật khóc.
Cô đã nhiều lần rất muốn nói ra cho mọi người biết mà miệng không thể nói, đã bị em gái và mẹ kế đe đọa ép giả bộ lờ chuyện đó đi...
Từ khi chuyển vào biết thự của Bắc Thần, chỉ có duy nhất một lần Mộc Tịnh mơ tới, nhưng không đáng sợ như lần này.
Cô cũng không nói cho Bắc Thần biết, vì cô nghĩ nói chuyện đó ra với hắn để làm gì, hắn không phải người thân của cô, hắn cứng rắn như vậy, biết an ủi cô sao, biết vỗ về cô ư, kể cho hắn cũng chỉ đổi lại sự thờ ơ thôi.
Nhưng cô không ngờ là bao năm vậy rồi mà lúc này còn có thể mơ thấy anh ta, trong vô thức gọi tên anh ta.
Ngồi trên giường một chút Mộc Tịnh mới giật mình, sực nhớ tới Bắc Thần đang nằm ngay cạnh cô.
Cô bắt đầu lo lắng rồi, cơn ác mộng vừa rồi có thể rất kinh khủng, nhưng thứ cô sợ nhất và kinh khủng nhất hiện giờ là Bắc Thần có nghe được những gì cô nói trong lúc ngủ không.
Hắn có nghe được cô nhắc đến tên người đàn ông khác, còn liên tục gọi tên người ấy, cầu cứu người ấy không.
Bắc Thần sẽ không hiểu lầm người trong giấc mơ cô gọi tên là người cô yêu thích, là người trong lòng cô đó chứ...
Hắn rất đa nghi, đầu óc hoang tưởng không bình thường, hay nghĩ nhiều nghĩ quá, nếu nghe được nhũng gì cô nói làm sao hắn không hiểu lầm, suy ra đủ thứ bậy bạ.
Bạn đang đọc truyện tại IZTruyen.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
Có khi còn nghĩ đó là người quan trọng của cô, người đàn ông trong thâm tâm và tim cô, khiến cô ngay cả trong giấc mơ cũng thầm gọi tên nhớ tới.
Tình cảnh như vậy Bắc Thần chắc chắn sẽ ghen Ⱡồ₦g ghen lộn lên. Một khi hắn lên cơn ghen thì cực kì đáng sợ, nổi xung mà làm ra những việc tàn ác ngay cả người thường cũng không tưởng được.
Sự tức giận của hắn chính là địa ngục, ác ma điên cuồng như hắn không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ ai có ý nghĩ chống đối hắn, không ngoan mà làm phật ý hắn, đặc biệt là những người phản bội hắn.
Mộc Tịnh vội quay đầu qua nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy hắn vẫn đang ngủ, nhắm nghiền mắt không hề tỉnh, cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy ngay lúc này.
Tay Bắc Thần đặt trên eo cô, ôm cô không rời, hơi thở đều đều, hắn ngủ say không biết chuyện gì xảy ra, vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp của mình.
Mộc Tịnh vỗ иgự¢ thở phào nhẹ nhõm, hắn say giấc rồi, chắc sẽ không nghe thấy nhưng gì cô nói đâu.
Cô yên tâm nhẹ nhàng nằm xuống, quay ra nhìn mặt hắn một chút rồi xoay người nằm quay lưng lại với hắn, kéo chăn lên đắp lại lên người.
Mộc Tịnh không có bỏ tay hắn ra, để mặc hắn ôm cô ngủ.
Cô nhắm mắt cố ngủ, nhưng làm sao vẫn rất khó ngủ lại một giấc nữa. Giấc mộng đó thực sự làm cô quá hoảng sợ, khiến cô không dám ngủ, sợ ngủ sẽ mơ lại giấc mơ đó
Trong lúc nằm xoay sở, cô dần dần nằm sát vào người hắn, thân thể nhỏ bé của cô nằm trọn trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm và hơi thở của hắn mà thấy yên bình trong lòng.
Thân thể to lớn hắn phủ lấy, có vòng tay hắn ôm qua, ấm áp thoải mái. Tìm kiếm được sự an toàn, Mộc Tịnh an tâm liền tђเếק đi ngủ, như được hắn ở bên bảo vệ khiến cô không sợ nữa.
Nam nhân tàn bạo như hắn, bình thường chính là kẻ khiến cô lo sợ và bất an nhất, nhưng trong những giây phút này lại khiến cho cô có cảm giác an toàn để cô dựa vào.
Thứ Mộc Tịnh cần chỉ có như vậy, một người ở bên cô, quan tâm chăm sóc cô, có thể an ủi cô khi cô buồn, sưởi ấm trái tim cô, yêu cô thật lòng, đáng tin cậy và che chở bảo vệ cô khỏi hiểm nguy.
Mà Bắc Thần, tình yêu hắn ban cho cô là bá đạo chiếm hữu, là bạo lực ép buộc, cô thực sự khó tiếp nhận nổi thứ tình yêu này.
Lúc Mộc Tịnh ngủ, cô không biết đằng sau lưng mình đã xảy ra chuyện lớn.
Kẻ cô tưởng ngủ say vừa rồi liền mở to mắt, dáng vẻ tỉnh táo không hề giống vừa mới tỉnh dậy.
Hắn chưa ngủ, từ nãy giờ đều thức, đều nghe được đủ những gì cần nghe.
Tay Bắc Thần đặt trên eo cô liền nắm thành nắm đấm, ôm cô vào lòng, siết chặt người cô lại, thật muốn một phát Ϧóþ nát cô ra.
Ánh mắt nhìn sau lưng cô chằm chằm như con dao sắc lẹm, muốn cứa người trước mặt ra thành trăm mảnh. Ánh mắt phóng tới cô không ngừng, khiến cô trong giấc ngủ còn có chút lạnh gáy.