Mộc Tịnh và Bắc Thần trải qua cuộc sống trong 1 tháng yên bình, chung sống với nhau không khác gì một đôi vợ chồng mới cưới.
Bắc Thần còn quan tâm mua quần áo cho cô, cũng chỉ là mấy bộ váy mềm mại, váy ngủ ren sến súa mà cô thích. Mỗi lần mua đồ về, hắn sẽ vứt vào tủ của Mộc Tịnh, không thì cầm trong tay đưa luôn cho cô, không thể hiện được chút lãng mạn nào.
Mộc Tịnh nhận lấy quần áo, vui vẻ ôm trong tay hướng hắn cảm ơn, đổi lại hắn yêu cầu cô hôn má mình.
Bình thường mỗi khi cô hướng Bắc Thần xin xỏ cái gì là hắn liền ép cô làm ra đủ chuyện đáng xấu hổ, lúc thì hôn má, lúc gọi chồng, lúc thì đấm lưng cho hắn,... Cô vẫn chưa quen, rất ngượng ngùng, nhưng không thể làm cách nào khác, đây là lệ phí phải trả vì hắn đã bỏ tiền ra mua đồ cho cô.
Mộc Tịnh cắn răng, nhướng người lên hôn má hắn, một cái hôn liền đổi lại được một bộ quần áo.
Mà quần áo cô cũng chỉ mặc ở nhà, quanh quẩn lại cho Bắc Thần ngắm, cho hắn tụt xuống. Hắn kéo xé quần áo cô rách tả tơi rồi lại mua cái mới, mấy bộ quần áo hắn mua cho cô đều là hàng đắt tiền giá trên trời, vậy mà hắn vẫn cố tình phá đi bằng được.
Hắn thật đúng là thừa tiền, tiêu sài chưa bao giờ nghĩ, vung tiền như nước. Mộc Tịnh thấy có chút tiếc, còn khâu lại mặc tiếp, nhưng lần sau vẫn bị hắn xé rách, làm cô khóc không ra nước mắt.
Tối hôm nay, Mộc Tịnh ở trong phòng, ngồi trên giường gấp quần áo cho hắn. Cô không có gì làm, chỉ có thể lấy đống quần áo vừa giặt ra gấp lại cho ngay ngắn rồi để vào tủ, tranh thủ lúc chờ hắn về làm chút chuyện nhỏ này.
Quần áo nhiều, cô cẩn thận gấp từng cái một để bên cạnh, xếp chồng lên với nhau. Vừa ngồi trên giường vừa gấp, ti vi trong phòng ngủ cũng mở lên, chiếu một bộ phin tình cảm mà cô đang theo dõi.
Cảng tượng yên bình, vừa ngồi giường gấp quần áo đỡ buồn tay chân, vừa mở tivi xem, cửa sổ lớn và cửa ban công mở to ra, gió mát mùa hè thổi vào, khiến cô có cảm giác thoải mái. Lâu nắm rồi cô mới có cảm giác này, thật thư giãn, làm cô vô cùng tận hưởng.
Lúc này Bắc Thần lái xe về biệt thự, chiếc Mercedes của hắn tiến vào trong sân, cổng lớn của biệt thự liền tự động đóng lại. Hắn bước xuống xe, thong dong đi vào nhà.
Hí hửng vừa đi vừa đút tay vào túi quần, miệng huýt sáo vui vẻ, mong chờ được gặp cô ở nhà. Chắc là cô đang chờ hắn bên trong, đợi hắn về lâu lắm rồi.
Nghĩ tới Mộc Tịnh đáng yêu chạy xuống đón hắn, cùng hắn đi ăn cơm, cùng hắn tắm chung, cùng hắn trèo lên giường ôm nhau ngủ say,... Càng nghĩ càng làm hắn hào hứng không yên, thật ngọt ngào quá rồi, khiến hắn thích thú, muốn chơi trò này mãi.
Không ngờ Bắc Thần hắn lại coi cái này là trò chơi đóng vai, cùng đồ chơi nhà mình mua về đóng giả một gia đình hạnh phúc, cùng cô giả thành một đôi vợ chồng.
Nói như vậy nhưng trong thâm tâm hắn lại không muốn trò chơi này kết thúc, còn lên kế hoạch biến trò chơi này thành hiện thực, biến Mộc Tịnh thành vợ của hắn thật.
Bắc Thần bước vào nhà, mong đợi cô xuống đón mình, nhưng đổi lại là sự im lặng đến bất ngờ, chỉ có người hầu trong phòng bếp chạy ra cúi đầu chào hắn.
Hắn không hiểu, cô đâu rồi, tại sao không xuống đây đón hắn, hay cô đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc là làm sao hôm nay lại không thấy cô bò xuống đón hắn về như mọi ngày.
Cái mặt ngây ngốc trông đáng thương như bị ai đó bắt nạt, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo gió có thể thổi bay của cô mỗi lần đi xuống đón hắn đâu ? Sao hắn không thấy, cảm giác im lặng trống vắng này là thế nào.
Bắc Thần nhăn mày khó hiểu, gương mặt vui vẻ vừa rồi liền trở nên cau có khó ở như bị ai đá. Hắn quay ra phía người hầu, gằn giọng hỏi cô ta.
"Mộc Tịnh đâu, cô ấy đâu rồi, tại sao hôm nay lại không xuống đây đón tôi. Đừng nói cô ấy xảy ra chuyện gì đấy... không lẽ đã bỏ trốn..."
Người hầu hướng hắn từ tốn trả lời.
"Cậu không cần lo ạ, Mộc tiểu thư cô ấy không có sao. Là hôm nay cô ấy ở trên tầng đang gấp quần áo cho cậu nên không có xuống đây đón cậu về được."
Hắn im lặng không nói gì, trực tiếp bước nhanh đi lên lầu. Chân dài như vậy, chưa gì hắn đã chạy được đến trước cửa phòng.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Bắc Thần hé đầu vào xem thử, đứng im lặng ở cửa quan sát cô.
Thấy Mộc Tịnh đang ngồi trên giường, quay lưng về phía hắn, bên cạnh xếp chồng một đống quần áo, tay chân không ngừng gấp, ánh mắt chú ý tới cái ti vi đang chiếu phim.
Mắt cô cứ mải chăm chú nhìn màn hình, vô thức không biết hắn đã về, đang đứng ở cửa phòng.
Mộc Tịnh hôm nay mặc bộ váy ngủ mỏng, bồng bềnh màu hồng nhạt, cửa số và cửa lan can chưa đóng, gió lùa vào, làm bộ váy trên người cô bị gió thổi bay lên một chút, lay động theo gió.
Mái tóc đen dài được vén hết sang một bên, lộ ra cái gáy tinh xảo trắng nõn của cô.
Mộc Tịnh ngây ngốc không biết dáng vẻ của mình hiện giờ có bao nhiêu quyến rũ, bao nhiêu mê hoặc câu tình trong mắt hắn. Chính là một tiểu yêu tính muốn Ϧóþ nghẹt Dụς ∀ọηg của hắn phun trào.
Bộ dạng này của cô khiến Bắc Thần không kiềm chế nổi, muốn đè cô xuống giường ngấu nghiến hôn cắn.
Hắn thực sự muốn chiếm hữu cô làm vật riêng cho mình, đánh dấu lên người cô, tuyên bố cô là người của hắn. Dáng vẻ của cô từ giờ chỉ thuộc về riêng hắn, là của riêng hắn, hắn không cho phép ai được nhìn thấy bộ dạng cô như hiện giờ.
Hắn mua Mộc Tịnh về, sở hữu linh hồn và cơ thể cô, duy nhất mình hắn được ngắm nhìn cô, động chạm vào thân thể cô. Nếu có kẻ nào dám nhìn thấy cô như vậy, có ý định xấu hoặc động tới cô, hắn thề sẽ móc mắt kẻ đó ra, tay nào động chặt tay đấy.
Không nhịn được, cô như này là đang câu dẫn hắn tới mà. Bắc Thần nuốt nước bọt cái ực, đưa tay tháo lỏng cà vạt trên cổ. Hắn mở cửa ra, bước vào, tiến sát lại gần giường.
Mộc Tịnh mải mê xem ti vi không để ý hắn đã đứng sau lưng mình, chú tâm nhìn ti vi, tay vẫn không ngừng gấp áo.
Hắn cúi xuống, vòng tay lớn của mình qua ôm chọn lấy eo cô, hôn một cái chụt lên gáy cô.
Cô giật mình quay đầu lại, nhìn thấy hắn, mắt chớp chớp, môi nhỏ hé mở nói.
"Bắc Thần… anh… anh về rồi sao, sao hôm nay lại về sớm như vậy…"