Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Lão Đại Ác Ma - Chương 14

Tác giả: Tiểu Bảo Linh

Bắc Thần âu yếm nhìn Mộc Tịnh chằm chằm không rời mắt, vén lọn tóc cô sang một bên, không nhịn nổi cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào má cô.
"Ưm…". Mộc Tịnh khó chịu, trong vô thức khẽ ՐêՈ Րỉ.
Động tác của Bắc Thần ôn nhu, sủng nịnh vô đối, trái ngược hoàn toàn với hành động tàn bạo như ác ma vừa nãy của hắn.
Hắn mệt mỏi rồi, nằm xuống ngay cạnh Mộc Tịnh, ôm cô vào lòng, kéo cô dính sát vào người. Hắn vươn tay để cô gối đầu lên cánh tay săn chắc của mình, đặt tay kia vòng qua eo cô, hài lòng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ say trên giường, không khí tràn ngập mùi vị dụς ∀ọηg sau cuộc hoan ái. Quần áo rơi vãi tứ tung trên nền nhà, nhìn thôi cũng biết đêm qua trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì, còn là một đêm đầy điên cuồng.
Bên ngoài trời dần sáng, ánh mặt trời len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào phòng hai người họ, chiếu lên chiếc giường lớn. Tiếng chim hót bên ngoài vang lên, gió mát thổi vào phòng làm rèm cửa mỏng bay tứ tung, cảnh tượng vừa ấm áp vừa yên bình.
Hai thân thể không mặc quần áo, da thịt lồ lộ ra bên ngoài, nằm trên giường ôm nhau quấn quýt, như một đôi tình nhân say đắm yêu nhau đến không rời.
Họ đều ngủ say, cả phòng yên ắng chỉ có tiếng thở đều đều.
Đến giữa trưa, trời đã muộn, nắng lên đến đỉnh đầu. Mộc Tịnh bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào người, gió ngoài thổi vào thân thể gầy yếu của cô, làm cô lạnh đến rùng mình.
Trong cơn mê, Mộc Tịnh khó chịu nheo mắt, đôi mắt khó khăn mở ra, cô mơ màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Mộc Tịnh cố mở mắt tỉnh dậy, đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Cô mới sực nhận ra đây không phải phòng của mình, là phòng của hắn, căn phòng sang trọng được bày trí theo phong cách châu âu, cửa sổ lớn treo rèm bị gió thổi tung.
Cô nằm trên chiếc giường xa hoa, cả người quấn chăn, đầu đang gối lên tay hắn, được hắn ôm trong lòng.
Mộc Tịnh cảm nhận được bàn tay lớn của Bắc Thần đang đặt lên eo mình, ôm chặt mình trong lúc ngủ. Hắn còn kéo cô gần sát vào người hắn, hai thân hình dính vào nhau, иgự¢ hắn dính sát lưng cô không có khe hở.
Mộc Tịnh lén quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn đang ngủ. Gương mặt tuấn tú, mái tóc rủ xuống, sống mũi cao hiện rõ trước mắt cô, chăn đắp chỉ đến eo, lộ ra cơ bắp và múi bụng đồ sộ của hắn.
Cả người Mộc Tịnh lờ đờ, đầu đau như 乃úa bổ, vẫn đang mê man không biết chuyện gì xảy ra, sau khi ngất đi thì thực sự cô chẳng nhớ được gì nữa.
Bỗng dưng đầu cô đau nhói một cái, cô nhăn nhó mặt mày ôm đầu mình, dần dần những ký ức đêm hôm qua bắt đầu chạy ùa về. Cô đã nhớ ra hết chuyện đáng sợ đêm qua rồi, một đêm ác mộng kinh hoàng...
Càng nhớ lại Mộc Tịnh càng choáng váng, sợ hãi đến mức người không nhịn được run rẩy.
Đêm qua Bắc Thần và cô, liên tục ở trong căn phòng này triền miên, hắn… hắn dày vò cô cả đêm, còn liên tục ra vào người cô không ngừng.
Khi cô ngất hắn vẫn ép thứ đó vào người cô, không còn nhân tính, điên loạn cắn xé thân thể cô… cô còn nhớ hắn bế cô vào phòng tắm, bắt cô tiếp tục làm chuyện đó ở trong phòng tắm đến mức cô bất tỉnh…
Mộc Tịnh ngất rồi hắn còn không tha cho cô. Cô thực sự không biết mình ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần, hắn ra vào người cô bao nhiêu lần… còn không nhớ nổi lúc nào hắn buông tha cho cô… thứ cô nhớ chẳng rõ ràng nhưng đủ để lại ám ảnh cho cô...
Bắc Thần hắn… tên điên đó, giờ lại như không có chuyện gì ôm cô ngủ, bản thân thì hài lòng thỏa mãn, còn người bị hắn bắt nạt đến tội, hắn lại chẳng thèm quan tâm. Thứ tàn bạo máu lạnh như hắn còn ích kỷ, xấu xa đến mức nào nữa.
Hôm qua Bắc Thần kinh khủng tàn nhẫn ra sao, Mộc Tịnh giờ nhớ rõ như in, ghim sâu vào đầu cô, khiến cô chán ghét hắn vô cùng. Gương mặt đẹp trai thì làm sao chứ, hắn vẫn là một kẻ tồi tệ biến thái không hơn không kém, là một con thú vật không có tính người.
Dáng vẻ đê tiện của Bắc Thần khi rong ruổi trên người Mộc Tịnh, những hình ảnh ám muội của cuộc hoan ái đêm qua hiện lên liên tục trong đầu cô, như ép cô trải nghiệm lại cảm giác đó thêm lần nữa.
Mộc Tịnh ớn lạnh nhìn hắn, hắn lúc im lặng ngủ sao lại bình thường như vậy, khác hẳn với con ác quỷ khi đày đọa cô. Hắn lúc này lại tốt hơn lúc thức dậy.
Cô ghê tởm muốn cách xa hắn, định đẩy cánh tay Bắc Thần đặt lên eo mình ra, chống người ngồi dậy muốn trốn khỏi đây. Nhưng chỉ mới di chuyển thân một chút cô đã đau đến nhăn mày, cơ thể như sắp gãy vụn, không còn chút sức lực vào.
Cả một đêm bị hắn lật qua lật lại, giờ người Mộc Tịnh mỏi mệt vô lực, di chuyển nhẹ cũng thấy đau buốt toàn thân. Cô chỉ đành nằm im, không dám nhúc nhích, sợ động thân sẽ đau đến ૮ɦếƭ.
Không có chỗ nào không nhức mỏi, trên thân thể trắng nõn của cô chằng chịt dấu hôn đỏ đậm, vết răng cắn thâm tím, xuất hiện cả vết máu đã đông lại.
Da Mộc Tịnh rất mềm, động nhẹ cũng có thể bầm tím, mấy ngày mới lành. Hắn ђàภђ ђạ cô một đêm như vậy, giờ cơ thể thảm không nỡ nhìn, như một bãi chiến trường bị người ta cày bừa không thành dạng.
Những dấu vết ám muội hiện rõ trên từng tấc da tấc thịt của cô, nhìn mà xót xa, những vết thương này nếu không được chăm sóc kỹ, có khi rất lâu sau mới có thể lành lại.
Vết thương cọ vào chăn, qua lớp vải cọ sát với nhau khiến viết thương trên thân thể cô trở nên đau rát. Vừa xót vừa đau, Mộc Tịnh nhăn mày, cắn môi cố nhịn không phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ thê lương.
Bên dưới của Mộc Tịnh đau rát như bị xé thành trăm mảnh, xưng tấy đỏ ửng, chảy ra chất dịch đặc màu trắng, là thứ đáng xấu hổ Bắc Thần hắn xả vào người cô. Cái thứ đó chảy ra khiến cô ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai.
Vì chứa thứ đó mà bụng cô hiện giờ rất khó chịu. Đêm qua hắn tắm rửa cho cô, lại quên mất tẩy rửa kỹ càng, vẫn để thứ đó trong bụng cô. Hắn lại không dùng biện pháp phòng vệ, thực sự cứ như vậy trực tiếp ra vào trong người cô, nếu cứ như vậy cô sẽ mang thai mất...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc