Bắc Thần tát nhẹ lên má Mộc Tịnh kiểm tra, thấy cô không có phản ứng, im lặng nằm bất động như là cái xác không hồn, cơ thể trong lúc hôn mê vẫn không ngừng run rẩy.
Bắc Thần hơi sợ rồi, hắn có chút lo lắng. Sao Mộc Tịnh lại yếu đuối như thế, món đồ chơi nhỏ mong manh dễ vỡ như cô hắn chỉ nghịch một chút đã không chịu được lăn ra ngất.
Cô đúng thật là vô dụng mà, yếu ớt đến mức chạm nhẹ cũng như muốn vỡ ra.
Những người Bắc Thần dây dưa ngoài kia chẳng ai giống cô, biết phục vụ hắn, biết làm nũng lấy lòng hắn, biết cách chiều theo hắn khiến hắn vui vẻ, còn có thể để hắn tận hứng suốt đêm… riêng Mộc Tịnh, cô chính là ngu ngốc không biết điều, còn 5 lần 7 lượt khiến hắn mất hứng.
Nhìn Mộc Tịnh nằm im không cử động, như người sắp ૮ɦếƭ. Hắn sợ cô không chịu nổi tổn thương, đêm nay hắn còn chưa chơi đã, hắn không cho phép cô ngất, cũng không để cô bị phá hỏng.
Cô là đồ chơi Bắc Thần hắn mua về, coi trọng như bảo vật, lấy đâu ra để cô bị phá hỏng một cách đơn giản như vậy. Hắn muốn cô phải ở bên hắn mãi mãi, dùng đời này trả nợ cho hắn, làm sao cô có thể hỏng lúc này được.
Bắc Thần cúi xuống, lấy tay vuốt nhẹ má Mộc Tịnh, may mắn lần này cô có phản ứng lại.
Mộc Tịnh chỉ là ngất đi thôi, cũng may chưa ૮ɦếƭ, không có tổn thương gì nặng nề. Cô mà ૮ɦếƭ, hắn thề sẽ ép cô sống lại bằng được, cô sống hay ૮ɦếƭ cũng phải có quyền quyết định của hắn.
Bắc Thần ngồi dậy, bế cô đặt vào lòng, cô bất động không di chuyển, im lặng như một con 乃úp bê, ngoan ngoãn để hắn ôm. Hắn với tay lấy cái chăn bên cạnh, quấn quanh người cô, che đi cơ thể cô
Hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên trán Mộc Tịnh một cái, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Ngoan, mau tỉnh dậy. Em bắt đầu khiến tôi sợ rồi đấy, tôi còn chưa vui vẻ đủ mà… em yếu đuối như vậy, bảo tôi phải làm sao với em đây…"
Bắc Thần thở dài, hắn đi xuống giường, bế cô vào phòng tắm, mở nước nóng cho đầy bồn tắm, xong xuôi hắn chui vào bồn tắm, đặt cô ngồi trong lòng mình.
Hai thân hình nam nữ trần trụi ngồi trong bồn tắm, dáng vẻ ám muội, hơi nước bốc lên khiến căn phòng trở nên mờ mờ ảo ảo, không khí xung quanh phảng phất mùi vị của sắc tình.
Bắc Thần ôm cô trong lòng, hắn lúc đầu yên lặng không dám động vào cô, nhưng về sau lại nổi lên ham muốn, đùa nghịch cắn nhẹ lên cổ cô, rồi đi xuống vai, gặm cắn vai cô.
Gương mặt và người Mộc Tịnh đỏ lên vì hơi ước, môi nhỏ mấp mánh, tiếng tim đập và hơi thở có chút yếu.
Người cô vừa trắng vừa mềm mại, ôm như ôm một con 乃úp bê xứ, quá mong manh, sợ động nhẹ sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh, làm hắn muốn cưng chiều, muốn bảo vệ, ôm lấy như bảo bối mà gặm cắn.
Mộc Tịnh trong lúc ngất cảm nhận được cái gì đó đang cắn mình, vừa ngứa vừa đau ở cổ và vai. Cô lim dim, khó khăn mở mắt, mơ màng tỉnh dậy trong cơn mê.
Cả người Mộc Tịnh đau như muốn xé thành hai, mệt mỏi bao trùm thân thể.
Cô cắn răng cố nhịn cảm giác đau đớn dưới thân, ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy bản thân đang ở trong phòng tắm, ngồi trong bồn tắm, hình như còn đang ngồi trong lòng ai đó.
Mộc Tịnh chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Bắc Thần, cô choáng váng muốn trực tiếp ngất đi thêm lần nữa. Mở mắt ra lại nhìn thấy con ác quỷ ђàภђ ђạ mình ra dạng này đang ở sát gần kề, cô không muốn ngất đi mới lạ.
Bắc Thần thấy cô dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn mình, cảm giác cô thật dễ thương. Hắn cười lên, giọng nói bỡn cợt trêu đùa tuôn ra.
"Tỉnh rồi sao, vừa nãy em ngất đi làm tôi có chút lo lắng đấy, chỉ sợ em không tỉnh lại. Tỉnh rồi thì càng tốt, chúng ta lại tiếp tục chuyện dang dở hai ta đang làm nào..."
Hắn đúng là quá đáng, kể cả đến khi cô ngất rồi hắn vẫn không buông tha cho cô.
Mộc Tịnh nghe xong liền hoảng sợ trợn to mắt, khổ sở lắc đầu.
"Không… không... vậy là đủ rồi… em sẽ ૮ɦếƭ mất… em xin anh... tha... tha cho em..."
Cô vì gào thét quá nhiều, giờ giọng đã bị hỏng, đau rát vô cùng, khàn khàn nói thì thào không lên hơi.
Bắc Thần không trả lời, chỉ nhếch khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Sau đó ở trong phòng tắm liền xuất hiện tiếng la hét vang ngập trời, kèm theo là những tiếng động ám muội và tiếng nước bắn tung toé.
Bắc Thần ở trong nhà tắm ép cô làm đến 3 giờ sáng, ép cô đừng trong bồn tắm mà ra vào, đủ động tác biến thái bỉ ổi. Cuối cùng Mộc Tịnh chịu không nổi mà ngất đi lần nữa, lần này ngất cũng không hề tỉnh lại.
Bắc Thần thấy mình hơi quá tay, bản thân hắn cũng đã thỏa mãn, liền buông tha cho cô.
Dày vò Mộc Tịnh đến tận giờ là quá đủ rồi, hắn lo lắng cô sức yếu như vậy, còn làm nữa cô sẽ ૮ɦếƭ thật chứ không đùa đâu.
Bắc Thần thở dốc, đi ra khỏi người cô, tắm rửa sạch sẽ cho cô và mình, rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Hắn đặt cô xuống giường, bản thân cũng trèo lên giường ôm lấy cô từ đằng sau lưng, kéo chăn bên cạnh qua, phủ lên hai người che kín cơ thể cả hai.
Bắc Thần nhìn người nằm bất tỉnh nhân sự trước mặt. Cả người Mộc Tịnh giờ đỏ như con tôm luộc, dáng vẻ đáng thương, môi mấp máy nói gì đó, tóc đen dính vào người, ngất rồi mắt vẫn không ngừng rơi lệ, nước mắt lăn dài trên má chảy xuống ướt đẫm gối.
Bắc Thần không tự chủ bật cười, cô sao lại đáng yêu như vậy chứ, bảo hắn sao được được.
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ mang lại cho hắn cảm giác thích thú như vậy, đặc biệt là người con gái chẳng có nhan sắc như Mộc Tịnh.
Cô như có sức hút và sự quyến rũ riêng, mê hoặc hắn, khiến hắn muốn nhào tới ôm hôn, muốn bắt lại để ở cạnh mình không cho rời nửa bước.
Bắc Thần chống tay vào cằm, khủy tay đặt lên gối, say mê ngắm cô trong lúc cô nằm bất tỉnh. Như một tên ngốc, hắn cứ ngây ra nhìn Mộc Tịnh, hắn không còn gì làm, nghịch ngợm dở trò trêu ghẹo cô, sờ má cô, lấy tay vuốt nhẹ tóc cô.