Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Lão Đại Ác Ma - Chương 11

Tác giả: Tiểu Bảo Linh

Địa phương chật hẹp, thứ to lớn đó tiền vào bất ngờ khiến bên dưới Mộc Tịnh như muốn xé rách ra làm hai mảnh.
"Không… rút ra… xin anh rút ra… em không chịu nổi nữa… anh mau đi ra đi… xin anh, từ bỏ… sẽ ૮ɦếƭ người đó…"
Cô sợ hãi khóc lóc thê thảm, nước mắt tèm lem trên mặt, cơ thể run rẩy, co giật từng đợt, người nhễ nhại mồ hôi, tóc đen bết bát dính vào người.
Bên dưới của cô đau như muốn xé rách, còn chảy ra dòng máu đỏ tươi của xử nữ.
Bắc Thần nhìn thấy máu trước mặt, hài lòng nhếch khoé môi cười. Cô đúng là cực phẩm mà, vẫn là một cô gái còn trong trắng.
Hắn vui mừng như điên, vì hắn biết hắn là người đàn ông đầu tiên của Mộc Tịnh, là người ςướק đi thứ quý giá nhất đời con gái của cô. Hắn là người đàn ông duy nhất được chạm vào cô, được làm ra những hành động bỉ ổi hiện giờ với cô.
Từ giờ về sau cũng chỉ có hắn được phép làm vậy với Mộc Tịnh, không cho phép ai động vào cô. Bất kì kẻ nào có ý định động chạm hay có suy nghĩ ᗪâᗰ loạn không hay về cô, hắn sẽ cho kẻ đó biết địa ngục là thế nào.
Mộc Tịnh lấy tay đẩy bụng Bắc Thần ra, ngăn hắn tiến thêm vào. Cô thực sự không gượng được nữa, còn tiến thêm cô sẽ ૮ɦếƭ mất, bên dưới không chịu nổi.
Mộc Tịnh cảm nhận được thứ đó ở bên trong, vừa to vừa nóng đang dần dần di chuyển sâu vào trong người mình. Bụng cô lần đầu bị vật xâm nhập, vừa trướng vừa khó chịu.
Cảm giác này chính là đau đớn, nhục nhã muốn ૮ɦếƭ, như bị tra tấn một cách khủng kђเếק.
Địa phương non nớt của Mộc Tịnh lần đầu bị khai phá, bị chiếm đoạt một cách тһô Ьạᴏ, chỉ có đau và đau, muốn ngất ngay tại chỗ cho xong.
Cô rơi lệ, người run lên không ngừng, hai mắt nhắm nghiền, từng giọt nước mắt cứ thế lăn xuống má, ướt đẫm cả gối.
Mộc Tịnh khẽ ՐêՈ Րỉ, mấp mánh miệng cầu xin hắn buông tha, lấy thứ đó ra khỏi người cô.
"Đừng… đừng mà… làm ơn… anh mau lấy ra đi, em xin anh… rất đau… sẽ rách ra mất… em không muốn…"
Bắc Thần không thèm nghe, bỏ ngoài tai lời van xin đáng thương của cô, vẫn cố ép vật đó đi vào trong người cô.
Bên dưới quá nhỏ, Mộc Tịnh kẹp chặt như vậy khiến hắn không thể tiến thêm được nữa, rất khó khăn.
Bắc Thần liền cúi xuống, vùi đầu vào cổ cô, rồi dần đi xuống hôn lấy bờ vai đang run rẩy của cô, cắn nhẹ lên đó.
Giọng hắn ôn nhu như dỗ dành, còn có chút bá đạo đe doạ, muốn cô thả lỏng người để hắn tiến vào.
"Thả lỏng người ra… em muốn kẹp ૮ɦếƭ tôi đấy à, như vậy làm sao tôi tiến vào. Càng làm như thế em sẽ càng phải chịu cảm giác đau đớn hơn thôi. Không muốn đau thì ngoan, thả lỏng người, tiếp nhận tôi, chút nữa sẽ thoải mái hơn. Nếu cứ như này tôi bắt buộc phải đâm thủng bụng em ra đấy."
Mộc Tịnh quay mặt đi, lắc đầu liên tục, cô cắn chặt môi dưới của mình đến bật máu, cố nhịn để bản thân không phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Mộc Tịnh chống cự kịch liệt, hai tay vơ lung tung đánh vào người hắn, chỉ cầu con ác quỷ trước mặt này rời khỏi, mủi lòng mà tha cho cô.
"Bắc Thần… đau… thực sự đau lắm... xin anh đi ra đi mà… em xin anh… bụng em đau… bụng... bụng em..."
Bắc Thần không còn đủ kiên nhẫn với cô nữa, nhẹ nhàng và tử tế thế là quá đủ rồi, là cô ép hắn phải nổi điên, dùng cách thức tàn bạo nhất đối xử với cô.
Hắn bắt lấy tay cô, một tay túm chặt hai tay cô lại, ghì chặt xuống giường, một tay Ϧóþ eo cô, giữ chặt cô nằm ở dưới thân, không cho cô phản kháng.
Bắc Thần nhấp hông thật mạnh, một cú thúc đã đẩy hết thứ đó vào trong bụng cô.
Mộc Tịnh trợn to mắt, đau đớn gào lớn lên.
"A !"
Bụng cô bị thứ đó nhồi đầy, trướng lên to. Bên trong bụng chứa vật đó khiến cô có cảm giác rất đau, trướng và khó chịu muốn đẩy ra, sung sướng khoái cảm đều không có một chút nào, tất cả chỉ có đau và đau.
Không ai dạy cô làm những truyện nam nữ đáng xấu hổ này, lần đầu tiên cô trải qua, còn là bị người ta cường bạo.
Bị người ta đè dưới thân khi dễ, làm gì làm, còn không thể chống cự, chỉ biết ngây ngốc, khóc lóc và van cầu kẻ độc ác kia rời khỏi người mình một cách bất lực.
Mộc Tịnh yếu đuối như vậy, to lớn khỏe mạnh như hắn cô chống lại được sao, bị hắn đè xuống làm ra chuyện này cô có vùng vẫy cũng có thoát được chăng...
Cô hoảng sợ, đau đến nhăn nhó mặt mày, khổ sở cầu mong được giải thoát khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt.
Bên dưới co Ϧóþ thật chặt, như muốn Ϧóþ nát Bắc Thần ra, hắn nhăn mày, vẫn cố tiến vào sâu hơn nữa. Hắn vô tình lạnh lùng, muốn được vui vẻ và thỏa mãn bản thân mình, nào có quan tâm cô đau đớn ra sao.
Giờ Bắc Thần chỉ muốn phát tiết, đã bị dụς ∀ọηg điều khiển hoàn toàn lý trí và cơ thể rồi.
Hắn khó khăn rút thứ đó ra một nửa, Mộc Tịnh tưởng rằng hắn đã chịu nghe mà bỏ qua cho cô, nhưng chỉ mới hy vọng được mấy giây cô lại bị thất vọng đổ ập vào người.
Bắc Thần rút ra một chút, lại nhấp hông đẩy vật đó thật mạnh vào trong người cô. Cô bị vật đó đánh vào, như muốn đánh xuyên tới đại não, người giật bắn, một tiếng thét vang lên.
"A ! A... a…"
Hắn giữ chặt eo cô không cho cô cơ hội nào chạy trốn.
Bắc Thần không thương tình, tiếp túc rút ra thúc vào, tốc độ lúc đầu có chút chậm cho cô tiếp ứng, về sau hắn càng lúc càng điên cuồng, liên tục di chuyển eo và nhấp hông, thúc vừa nhanh vừa mạnh vào bụng cô, như muốn đâm thủng bụng cô ra.
Hắn đắm chìm trong khoái cảm và sung sướng, vui vẻ triền miên trên người cô cày bừa.
Còn Mộc Tịnh lúc này đang đau khổ đến muốn ૮ɦếƭ, tay bị hắn giam giữ ghìm xuống giường. Cô bấu tay vào ga giường trắng, không gượng nổi còn tự làm tổn thương bản thân, tay nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay của mình.
Cô như bị đày đọa ở mấy tầng địa ngục, khóc nấc lên, giãy giụa, vặn vẹo cơ thể để tránh né những cú thúc của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc