BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân .
Thì lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào , khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế… Cô vợ nhõng nhẽo của anh làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.
- Anh!
*nũng nịu*
- Gì em?
- Anh thương em không?
(mắt chớp chớp)
- Thương!
- Em buồn anh có buồn không?
*phụng phịu*
- Buồn ! Rất buồn!
(nghi ngờ)
- Thật không?
(hí hửng)
- Thật!
Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô .
Không hiểu cô định làm trò gì nữa.
Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây.
Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?
Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ?
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình , anh nhẹ nhàng ngắm nhìn cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô cùng… Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??
Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.
Không do dự cô vào mục đích chính luôn
- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!
- uh!
- Em cũng khỏe nhiều rồi!
- Uh!
(nhíu mày)
- Anh cho em về nha anh!
- Hửm!
(khó chịu)
- Em muốn xuất viện!
Em muốn về nhà!
Ở đây buồn lắm!
Em cũng khỏe nhiều rồi!
Anh cho em về nhà nha anh!
Nha nha nha!
Vừa nói cô vừa lay lay tay anh , cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.
Tuy về nhà cũng buồn , nhưng ở đây còn chán hơn , ngủ lại không ngon nữa , anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh phái đến nản vô cùng.
Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.
Nghĩ là làm , Quyết Minh chưng ra bộ mặt xụ xuống , đôi mắt đen lánh , to tròn giờ ướt sũng nước , nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn anh miệng méo mó … Bộ mặt thảm thương , oan ức , giận hờn đó khiến Bối Phong chao đảo.
Đang suy nghĩ lời ba mẹ vợ nói , mà anh khá do dự , vì anh thấy họ nói đúng , lúc này cũng không nên chiều theo ý Quyết Minh , sức khỏe của cô là quan trọng nhất.
Sợ về nhà , anh đi vắng lại không có ai để ý đến cô.
Lúc đó cô lại mặc sức tung hoành rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thì anh biết nói sao với ba mẹ đây.
Nhưng nhìn thấy bộ mặt kia thì anh biết phải làm sao để cưỡng lại bây giờ.
Dường như nhìn thấy được nét do dự trong mắt anh.
Quyết Minh như thừa thắng xông lên.
Ôm chặt lấy cổ Bối Phong , cô như chú mèo con cuộn tròn trong lòng anh , thỏ thẻ nũng nịu
- Ông xã ah! Em không muốn ở lại đây đâu!
Ở đây buồn lắm , cô đơn vô cùng…
- ….
- Anh cho em về nha anh!
Đừng nghe lời ba mẹ nói!
Em hứa sẽ thật ngoan , anh đi làm em sẽ đi cùng , không thì ở nhà đợi anh cũng được.
- Có được không?
*nghi ngờ*
- Anh không tin em!
Em lớn rồi! Nói là sẽ làm , không lừa dối anh đâu mà sợ!
- Hử ??? Lớn rồi!
- (gật gật)
- Thế hành động khi nãy là đúng hay sai?
- Hành động nào cơ?
(mắt chớp chớp)
- À~ không có gì?
Dường như đoán được cô muốn tránh né câu hỏi của mình. Anh cũng thuận theo coi như không có chuyện gì xảy ra.
Và chuyện kia cũng coi như chưa từng được nhắc tới, đỡ phải khó xử.
Nhưng trời Không chiều lòng người.
Mọi khi Quyết Minh ngốc nghếch dễ sợ , và cũng có thể hiểu mà vờ như không hiểu.
Hôm nay bỗng nhiên nắm bắt tình hình nhanh nhạy.
Biết anh cố ý tảng lờ mong muốn của mình.
Tuy thật sự không muốn nhắc lại chuyện kia.
Nhưng cô cũng biết cân nhắc nặng nhẹ , thiệt hơn… Thà chịu thiệt một chút , nhưng được cái lợi to lớn , cô cũng phải vui vẻ đánh đổi.
Nghĩ đến đó khuôn mặt Quyết Minh từ tủi hờn , chuyển sang ăn năn , hối lỗi.
- Chuyện đó… Em xin lỗi!
Em biết mình sai rồi!
- Hử? Chuyện gì?