Vợ Lớn Trở Về - Chương 06

Tác giả: Trần Phan Trúc Giang

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một số chuyện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại. Tôi vô cùng nghi ngờ vào những gì mà tôi đã nhận định, hay nói chính xác nhất là tôi không còn biết trước được sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo…
Tôi hoang mang như thế này thì cũng là có lý do chính đáng cả. Bởi vì trước giờ tôi luôn nghĩ khi tôi được tái sinh thì những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước đều sẽ phải lần lượt xảy ra y hệt như vậy ở kiếp này. Thế nhưng, có vẻ như hiện tại mọi thứ đã không còn giống với trước kia nhiều nữa. Nhất là về những hành động và lời nói kỳ lạ của Thế Nam… đó là những việc mà ở kiếp trước chưa từng xảy ra như thế…
Ở kiếp trước, sau khi kết hôn với Thế Nam được một thời gian thì Diệu Nhàn xuất hiện. Sau khi chị ta đến phủ Hạ, cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi. Tôi bị cuống vào vòng xoáy của ghen tuông và tranh giành, bị cuống vào những âm mưu tranh chồng, giật vị trí chính thất của tiểu tam. Diệu Nhàn biến tôi thành kẻ tệ hại trong mắt người ở phủ Hạ, chị ta nghĩ ra những âm mưu thâm độc để gài bẫy tôi, khiến cho tôi từ một Mợ Cả được Hồng gia coi trọng dần biến thành một con đàn bà ti tiện và tâm cơ độc ác. Diệu Nhàn nhanh chóng chiếm được tình thương của mọi người, được chồng tôi bênh vực trong mọi chuyện, được anh ta tin tưởng tuyệt đối. Đỉnh điểm nhất là Thế Nam cho Diệu Nhàn trở thành vợ bé của anh ta ở phủ Hạ, lại còn ép tôi phải công nhận thân phận hèn mọn kia của chị ta.
Kết quả cuối cùng thì ai cũng đã biết, tôi là kẻ thua cuộc, tôi mất chồng và mất luôn cả m-ạn-g sống. Và cái kết dành cho tôi đó là một cái c-h-ế-t oan uổng và đầy uất hận. Diệu Nhàn g-i-ế-t tôi bằng chất độc, sau đó lại giàn dựng là tôi tự t-ử vì n-g-o-ạ-i t-ì-n-h để đánh lạc hướng mọi người. Tôi c-h-ế-t trong tủi nhục, đến c-h-ế-t rồi vẫn bị người đời cười chê, dẻ bĩu!
Tôi cũng không biết sau đó mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào, có ai tin tôi vô tội hay không, có ai chịu điều tra về cái c-h-ế-t lạ kỳ của tôi hay không. Nhưng thứ duy nhất mà tôi có thể biết chắc chắn, đó là sự hạnh phúc và hả hê của Diệu Nhàn, cộng thêm cả sự phũ phàng của Thế Nam. Đó chính là tóm tắt toàn bộ cuộc đời đầy bi thương của tôi ở kiếp trước!
Sau khi c-h-ế-t đi, tôi không được đi đầu thai, cũng không biến thành m-a mà lại vất vưởng một cách kỳ lạ ở dương gian. Mãi cho đến sau này khi được “tái sinh”, tôi mới hiểu ra rằng, việc linh hồn tôi cứ vất vưởng như vậy, đó có thể là do ông lão râu bạc đã cố ý che chở cho tôi. Bởi vì nếu tôi được đưa đi đầu thai, vậy thì làm gì có chuyện tôi được “tái sinh” là chính mình thêm một lần nữa ở kiếp này.
Được sống lại, đó là một điều vô cùng may mắn cho tôi, khi mà ông Trời đã thương cho số kiếp bi đát của tôi. Nhưng thật tiếc là ông Trời lại không cho tôi sống lại vào thời điểm tôi chưa gả cho Thế Nam, đó là điều tôi tiếc nuối nhất. Tôi cũng không rõ ngụ ý của ơn trên muốn như thế nào về tôi, là Người muốn tôi quay về để trả thù, hay là Người vốn dĩ chỉ muốn tôi được sống lại và viết tiếp những trang chữ còn đang dang dỡ về ước mơ và hoài bão của tôi…
Cũng giống như hiện tại, khi mà mọi thứ ở kiếp này không còn giống như trong kí ức ở kiếp trước… tôi lại bắt đầu cảm thấy hoang mang và lo lắng. Bởi lẽ tôi luôn nghĩ rằng tôi đã biết trước được hết mọi thứ, bây giờ sống lại chỉ có trả thù và trả thù mà thôi. Thế nhưng những hành động kỳ lạ của Thế Nam lại không còn giống như ở kiếp trước nữa. Anh ta bắt đầu chú ý đến tôi, bắt đầu hỏi những câu hỏi mà ở kiếp trước anh ta chưa từng hỏi tôi lấy dù chỉ một lần. Cộng thêm sự sống lại của tôi làm thay đổi một số chuyện, rồi cả những nhân vật ở kiếp trước không xuất hiện, vậy mà ở kiếp này lại đột nhiên xuất hiện một cách bất ngờ. Tất cả những thứ này gom lại, lại bắt đầu khiến cho tôi cảm thấy lo âu vô cùng. Nếu như mọi thứ ở kiếp này đã thay đổi, vậy thì sự tái sinh của tôi là vì mục đích gì? Là phức tạp như tôi vốn đã nghĩ, hay đơn giản chỉ là… ơn trên vốn dĩ chỉ muốn cho tôi thêm một cơ hội để có thể được sống một cách trọn vẹn như trước khi c-h-ế-t mà tôi đã thầm cầu xin?
Không thể đoán thêm được bất cứ điều gì nữa, chỉ có thể sống tiếp và cảm nhận dụng ý của ơn trên theo từng ngày, từng giờ. Và tôi cũng chỉ hy vọng những âm mưu mà Diệu Nhàn đã dùng để hại tôi ở kiếp trước sẽ vẫn xảy ra giống như vậy ở kiếp này. Bởi nếu như thời gian đã thay đổi, con người đã thay đổi, rồi cả Diệu Nhàn cũng sẽ theo đó mà thay đổi… vậy thì tâm can tôi sẽ hỗn loạn mất. Con người của Diệu Nhàn tàn nhẫn đến bất ngờ, tôi rất sợ sẽ đấu với chị ta theo kiểu một mất một còn như ở kiếp trước. Bởi vì thứ mà tôi xem trọng nhất ở kiếp này đó chính là mạng sống của tôi, phải trải qua một lần “bị” c-h-ế-t như tôi thì mới có thể thấu hiểu được giá trị của việc hô hấp hàng ngày là quý báu đến nhường nào…
Đến thời điểm hiện tại thì tôi chỉ có thể đi một bước rồi tính tiếp thêm một bước. Không còn dám lơ là, không còn dám tự tin như trước đây nữa… mọi bước đi của tôi đều phải thận trọng, phải thật thận trọng!
**********
Sau khi xuất viện về nhà, tôi cũng học được cách kìm chế cảm xúc thù hận dành cho Diệu Nhàn mỗi khi mà tôi nhìn thấy chị ta. Cũng may là tôi giỏi tiết chế, đây cũng là ưu điểm duy nhất mà tôi thấy là tôi có thể làm cực kỳ tốt. Chứ nếu như tôi không học được cách kìm chế cảm xúc, vậy thì tôi chắc chắn sẽ chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Vì chẳng lẽ cứ mỗi lần đối mặt với Diệu Nhàn là tôi lại lăn quay ra ngất, như vậy thì thật là uổng phí công sức của ông lão râu bạc đã dành cho tôi, rất là không có tiền đồ!
Mà Diệu Nhàn quả là không làm cho tôi thất vọng, chị ta cũng không làm bẽ mặt hội tiểu tam, vẫn giữ y cái nết tỏ ra mình là người phụ nữ hiền lương thục đức giống hệt như ở kiếp trước mà chị ta đã làm. Một bên thì khóc lóc thương chồng đã mất, một bên thì kể cho thiên hạ biết tình bạn, tình anh em thân thiết của chị ta với chồng tôi. Gớm, có khi chị ta thích thầm chồng tôi đã lâu rồi cũng không chừng, biết thừa là chị ta không với tới được thiếu gia của nhà họ Hồng nên mới dùng cách này để trèo lên cao. Làm vợ lớn danh chính ngôn thuận thì Diệu Nhàn không có cửa, nhưng nếu muốn làm vợ bé như Hà Viên… vậy thì kế này là một kế sách tốt đấy chứ.
Mẹ chồng tôi không quá thích Diệu Nhàn, bà nói với tôi Diệu Nhàn này khắc chồng, giữ lại phủ Hạ sẽ không được may mắn. Nhưng do Thế Nam đã quyết định, vậy nên bà cũng không tiện ra mặt phản đối. Phủ Hạ này lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có chỗ cho một người đàn bà góa chồng ở nhờ? Nhưng thực tâm là mẹ chồng tôi không có thiện cảm nhiều với Diệu Nhàn, ở kiếp trước bà thích chị ta là do chị ta dùng kế mưa dầm thấm đất, là ban đầu không ưa nhưng dần dần lại thích. Nghĩ lại thì Diệu Nhàn này quả thật là rất tâm cơ, ẩn nhẫn chịu khó vô cùng!
Lúc nãy Diệu Nhàn có đem tặng cho tôi và mẹ chồng tôi bánh ngọt, là loại bánh có nhân trứng muối mà mẹ chồng tôi rất thích. Mẹ chồng tôi thích ăn bánh có trứng muối nhưng mà bánh của Diệu Nhàn tặng thì bà ấy không muốn ăn, có ý cho lại người làm trong nhà. Vừa vặn mẹ con Phúc Bảo qua chơi, Phúc Bảo nhìn thấy bánh liền đòi ăn, ăn một cái lại muốn ăn nữa, ăn liên tục mấy cái liền còn chưa chịu dừng lại. Thấy cháu nội cứ ăn không ngừng, mẹ chồng tôi lo lắng cho bụng dạ của thằng bé, bà vội khuyên nhủ.
– Bảo, con ăn ít thôi, để bụng ăn cơm trưa nữa con. Ăn nhiều bánh ngọt sẽ bị béo phì đó, còn đi ị không được nữa… nghe lời đi Bảo.
Phúc Bảo mặc dù còn nhỏ nhưng thằng bé rất cứng đầu, tính cách ngang ngược này là do được Hà Viên và mẹ chồng tôi chiều chuộng mà nên. Lý do Thế Nam không muốn cho Hà Viên nuôi dưỡng Phúc Bảo cũng là vì chuyện này. Thế nhưng mẹ chồng tôi lại nhìn không ra, còn cho rằng Thế Nam hà khắc với con trai của mình. Chịu thôi, là con cháu nhà bọn họ, bọn họ muốn nuôi dạy sao thì tùy, không liên quan đến tôi.
Hà Viên cực kỳ nghe lời mẹ chồng tôi, nghe bà nói như vậy, chị ấy liền ngăn không cho con trai ăn nữa. Mà thằng bé này quen thói được chiều, đang ăn ngon lại bị bắt dừng, nó khóc lóc la hét ầm ĩ nhức hết cả đầu. Dỗ mãi không nín, cực chẳng đã mới kêu dú Cúc đến lôi thằng bé ra ngoài chơi. Thằng bé này nó vậy mà lại sợ dú Cúc, cứ việc gì khó đã có dú Cúc lo. Dú lôi ra ngoài dạy một chút là ngoan ngay, chẳng bù cho mẹ nó dỗ dành khàn cả giọng.
Thấy dú Cúc dỗ được Phúc Bảo, mẹ chồng tôi lúc này mới quay sang Hà Viên, bà trách móc chị ấy.
– Thế Nam nó muốn để Phúc Bảo ở với dú Cúc, là tôi đứng ra bảo vệ cho mẹ con cô. Vậy mà sao cô lại không nói được thằng nhỏ, để tính tình của nó càng ngày càng khó dạy bảo vậy hả Viên? Cô có muốn nuôi con nữa không, hay là để tôi đem thằng Bảo đưa cho dú Cúc và mợ Cả nuôi?
Tôi nghe mẹ chồng nói mà tôi giật hết cả mình, tôi muốn nuôi thằng nhóc đó khi nào? Thấy nó tôi đã sợ, ai rảnh mà nuôi kia chứ? Thiệt tình…
Hà Viên tuổi tác lớn hơn tôi nhiều nhưng mà da dẻ chị ấy vẫn còn tốt lắm, gương mặt lại thanh tú, dáng người thì chuẩn, rất hợp với ba chữ “vợ người ta”. Nghe nói trước kia mẹ chồng tôi không đồng ý giữ chị ấy ở lại phủ Hạ, nhưng vì Phúc Bảo quá bám mẹ, vậy nên Hà Viên mới được giữ lại để chăm sóc cho thằng bé. Cũng có thể nói, Phúc Bảo là tất cả của Hà Viên, chị ấy cực kỳ mẫn cảm với việc bị đe dọa không cho nuôi Phúc Bảo nữa. Mặc dù tôi không biết mục đích Hà Viên muốn ở lại phủ Hạ có giống như tham vọng của Diệu Nhàn hay không, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận tình cảm mẫu tử thiêng liêng của mẹ con chị ấy là thật.
Nghe mẹ chồng tôi dọa, Hà Viên cuống quýt lo lắng, chị ấy thấp thỏm nhìn tôi, rồi lại quay sang khẩn khoản nói với mẹ chồng tôi.
– Bà chủ… con biết con chưa làm tốt bổn phận của một người mẹ… chưa nuôi dạy Phúc Bảo thật tốt. Nhưng con hứa… con hứa con sẽ dạy dỗ lại thằng bé, không để thằng bé ngỗ nghịch như vậy nữa. Bà chủ đừng để cậu Cả bắt Phúc Bảo cho mợ Cả… con xin bà… tôi xin mợ Cả!
Mẹ chồng tôi nhíu mày nhìn Hà Viên, bà lại tiếp tục phàn nàn.
– Cô hứa nhưng cô có chắc làm được hay không đây? Cô có thấy tính tình Phúc Bảo càng lúc càng hư hay không? Cô làm hư Phúc Bảo như vậy, tôi bênh vực cô làm sao được?
Hà Viên sợ đến run run, chị ấy vội quỳ xuống, vành mắt đỏ lên, mắt hướng về phía mẹ chồng tôi mà xin.
– Con hứa… con hứa sẽ dạy dỗ lại Phúc Bảo đàng hoàng… con hứa mà… con hứa đó bà chủ!
Dứt câu, chị ấy lại quay sang tôi, lại tiếp tục xin tôi:
– Mợ Cả… Phúc Bảo còn nhỏ lắm… thằng bé non dại… tất cả là tại tôi thương con còn nhỏ nên cứ chiều chuộng con… không dám dạy dỗ trách phạt. Sau này mợ có con, mợ sẽ hiểu vì sao tôi lại chiều con nhiều như vậy… Tôi xin mợ… mợ đừng đưa Phúc Bảo đi… tôi quỳ xuống đây mà xin mợ…
Tôi ngồi trên ghế, bất giác cảm thấy đau đầu thật sự. Hà Viên này bị doạ đến loạn luôn rồi, tôi có nói là tôi muốn bắt Phúc Bảo để nuôi đâu? Con tôi có thể sinh ra được mà, việc gì phải bắt con của người khác để nuôi chứ?
Thấy Hà Viên mặt mày sợ sệt quỳ ở dưới đất nhìn tôi như kiểu tôi sắp bắt Phúc Bảo đến nơi, trông rất tội. Vừa tội Hà Viên, vừa sợ dính đến phiền phức, tôi mới có ý định kêu chị ấy đứng dậy rồi từ từ trấn an chị ấy sau. Mà mẹ chồng tôi ngồi ở bên cạnh thì cứ giống như là ghim thù Hà Viên từ kiếp nào rồi vậy. Bà ấy cứ luôn miệng trách móc không ngừng, làm cho tôi có muốn nói chuyện với Hà Viên một chút cũng không cách nào chen miệng vào được…
Thấy tình hình bắt đầu có xu hướng phiền phức vạ đến thân tôi, tôi mới đứng dậy, định là đi xuống đỡ lấy Hà Viên luôn cho nhanh. Bởi vì lúc này chị ấy cứ khóc rồi nói linh tinh loạn lên, tôi mà có kêu chị ấy đứng dậy thì chị ấy cũng không nghe được.
Ấy mà khi tôi vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp bước được một bước nào thì đột nhiên trong phòng khách xuất hiện thêm một người nữa. Người này bước thật hiên ngang vào bên trong phòng, trước mặt tôi và mọi người, anh ta dứt khoát kéo tay Hà Viên đứng dậy. Cũng là phong thái uy vũ đó, anh ta nhìn lướt sang tôi, sau đó là nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, giọng anh ta nghiêm nghị tràn đầy lửa giận. Là nói với mẹ chồng tôi nhưng cũng có ý nói luôn cho tôi biết.
– Chuyện gì vậy? Thế này là sao đây hả mẹ? Phúc Bảo nó đang ở ngoài kia, các người có thể nể mặt thằng bé một chút được không? Cứ như thế này suốt ngày… thật chẳng ra làm sao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc