Cật thố đích Sương Sương
“Sư tỷ, tỷ đến đúng lúc quá.” Vừa thấy Sương Sương, Diệp Vô Ưu liền vui mừng nói. Hắn tự hồ khẳng định Lãnh Sương Sương đã biết Triệu Thiên Tâm đã đi khỏi nên mới đến đây tìm hắn.
“Sư phụ bảo ta đến đây hỏi ngươi có muốn đi Vô Song Cung hay không?” Lãnh Sương Sương ngữ khí có chút lạnh lùng, làm Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Hôm nay đi hay sao?” Diệp Vô Ưu do dự hỏi.
“Sư phụ kêu ta nói với ngươi đi càng sớm càng tốt.” Lãnh Sương Sương lạnh nhạt nói “Triệu Thiên Tâm đã đi khỏi rồi. Ngươi cũng không thể để Tạ Phinh Đình ở đây, tốt nhất là mang nàng ấy đi cùng. Ngươi còn ở đây làm gì nữa, đừng quên là nhà của ngươi tịnh không ở Bách Hoa thành.”
Nghĩ đến đám mỹ nữ như mây ở Vô Song cung rồi lại nhớ đến Hoa Nguyệt Lan cũng đang ở Vô Song cung, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng không cưỡng được sự cám dỗ trong nội tâm. Hơn nữa hắn đã quyết định đồng ý đề nghị của Lãnh Tâm m trước khi đến Vô Song cung.
Chỉ là hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định để Tạ Phinh Đình lưu lại đây. Bách Hoa thành cách Vô Song cung cả trăm dặm, Phinh Đình thân thể lại kiều nhược nên hắn sợ nàng chịu không nổi, để nàng ở lại Diệp phủ cũng tốt
Thêm nữa, Tạ Phinh Đình không đi nên hắn để Thất Thất ở lại cũng đủ. Như vậy cũng không phải lo tự rước phiền phức lúc có nữ nhân bên cạnh.
Về vấn đề an toàn của Tạ Phinh Đình, hắn cũng không phải quá lo lắng. Một mặt, Tạ Phinh Đình nói gì thì nói cũng là muội muội của Tạ Vân Đình, Tạ Vân Đình thân là đại tướng quân, ở Bách Hoa thành ai cũng phải nể mặt hắn vài phần nên họ cũng không dám động chạm đến Tạ Phinh Đình. Mặt khác Lãnh Tâm m cũng đã đáp ứng phái người âm thầm bảo hộ nàng. Ma tông thực lực, hắn cũng khá tin tưởng.
Diệp Vô Ưu thật ra cũng không muốn mang Hàm Yên và Lam Tiểu Phong đi lắm, nhưng hắn biết rõ Hàm Yên, nha đầu này nhất định không chịu. Hơn nữa Mộ Dung Tiểu Tiểu bây giờ như biến thành cái đuôi của Hàm Yên. Hàm Yên đi đâu là chạy theo đó. Lam Tiểu Phong thân là kẻ hầu tự nhiên cũng phải đi theo nàng. Nói cho cùng là cuối cùng hắn cũng phải mang cả mấy người này theo.
Biết Diệp Vô Ưu đồng ý đi Vô Song cung, Lãnh Sương Sương liền nhanh chóng ly khai Diệp phủ. Diệp Vô Ưu lòng đầy tâm sự trở về phòng. Tạ Phinh Đình vẫn đang mê man ngủ, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, Diệp Vô Ưu tim như chợt thắt lại. Hắn muốn gọi nàng dậy nhưng do dự mãi rốt cuộc cũng không làm, chỉ ngồi ở cạnh giường lặng im nhìn ngắm nàng.
Một lúc sau Diệp Vô Ưu đứng dậy bước ra ngoài thì vừa gặp Thất Thất.
“Thất Thất, ta phải xuất môn. Đợi ta đi rồi hẵng gọi Phinh Đình tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu từ từ nói, lúc này hắn có phần nào nghiêm túc, không như bình thường lúc nào cũng đùa giỡn.
“Công tử, người phải đi xa hả?” Thất Thất nhất thời ngây ra rồi vội vàng hỏi.
“Ừ, có lẽ phải hai ba tháng nữa mới quay về.” Diệp Vô Ưu gật đầu, “Phinh Đình tỷ tỷ vẫn còn đang ngủ, ta không nỡ đánh thức nàng, ta sẽ nhanh chóng ly khai, đợi Phinh Đình tỷ tỷ ra cô thay ta nói với nàng, bảo nàng ở đây chờ ta, ta sẽ trở về.”
“Công tử, người không cần nô tỳ phục thị hay sao?” Thất Thất lộ vẻ thất vọng chỉ khẽ hỏi.
“Phinh Đình tỷ tỷ đối với rất quan trọng, cô phục thị nàng tốt cũng như là với ta vậy biết không.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói “Cô vào chiếu cố Phinh Đình tỷ tỷ, không cần phải tiễn ta, ta và Hàm Yên mấy người đó đi đây.”
“Nô tỳ biết rồi…Công tử bảo trọng” Thất Thất buồn bã nói, nhãn thần ai oán nhìn Diệp Vô Ưu rồi quay người đi vào.
“Xú nha đầu, làm gì mà ra vẻ đáng thương vậy chứ.” Diệp Vô Ưu thầm nghĩ, dáng vẻ tội nghiệp của Thất Thất thật là làm cho người khác phải động lòng.
***
Nghe Diệp Vô Ưu nói đi Vô Song cung, Hàm Yên mấy người cực kỳ hưng phấn, đặc biệt Lam Tiểu Phong, nhìn mặt hắn là biết đang tưởng tượng đến mấy cô nương. Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu thì muốn đến Vô Song cung chơi, còn Lam Tiểu Phong vẫn đang bị tuyệt sắc mỹ nữ Vô Song cung hấp dẫn đến mờ cả mắt.
Dù nói là đi ngay có vẻ như phần nào vội vàng, bất quá mấy người bọn hắn cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều. Thực tế cũng không phiền phức gì mấy.
Diệp Vô Ưu lúc đi cũng không mang gì theo, hiện tại chỉ có vài bộ y phục và một tệp ngân phiếu. Hàm Yên cũng y chang, trên người cũng chỉ có ngân phiếu. Mộ Dung Tiểu Tiểu thì ngoài ngân phiếu còn mang theo không ít thiên lôi đạn. Lam Tiểu Phong cơ bản trên người chẳng có gì, hắn hiện tại hầu hạ Mộ Dung Tiểu Tiểu, mỗi ngày cũng có trăm lượng tiêu nên cũng không lo gì.
Bốn người rời khỏi Diệp phủ, Diệp Vô Ưu không chịu được quay đầu lại nhìn, tự hồ hy vọng Tạ Phinh Đình sẽ xuất hiện, bất quá hắn nhìn mãi cũng chẳng thấy một ai.
Chỉ là hắn cũng không biết, đi chưa được bao lâu thì trước cổng Diệp phủ xuất hiện hai hình bóng mỹ lệ.
“Thất Thất, ngươi nói đi, chàng có quay lại nữa không?” Tạ Phinh Đình nhìn theo thân ảnh mơ hồ của Diệp Vô Ưu buồn bã hỏi.
“Phu nhân, người yên tâm, công tử nói là nhất định sẽ quay lại.” Thất Thất nhẹ nhàng an ủi Tạ Phinh Đình.
Tạ Phinh Đình thở dài, không nói thêm tiếng nào.
***
Chưa đến nơi ở của Lãnh Tâm m Diệp Vô Ưu đã nhìn thấy Lãnh Sương Sương, đeo khăn gói đứng yên lặng bên đường.
“Sư tỷ, đệ vừa đang chuẩn bị đến tìm tỷ đây.” Diêp Vô Ưu liền bước lại. Hàm Yên vừa nhìn thấy Lãnh Sương Sương không tự chủ thối lui một bước, trước đây nàng đối với Lãnh Sương Sương có gì đó sợ hãi, đến giờ vẫn chưa hết.
“Sư phụ kêu ta nói với đệ, người cũng đi Vô Song cung nhưng không chung đường với chúng ta.” Lãnh Sương Sương lạnh nhạt nói. “Người giờ cũng đã đi rồi, đến lúc đó tự khắc sẽ đến tìm đệ. Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
“Ah..hảo..hảo” Diệp Vô Ưu nhất thời ngây ngốc, gật đầu một cách vô thức. Hắn vốn là muốn đi cùng đường với Lãnh Tâm m để nhân tiện chiếm chút ít tiện nghi. Nàng dường như cũng biết trước nên mới đi đường khác.
Năm người từ từ đi ra khỏi Bách Hoa thành, Lam Tiểu Phong và Mộ Dung Tiểu Tiểu trên đường vẫn còn hưng phấn, chỉ có Hàm Yên có vẻ như người thừa không nói gì cả, cố đi xa xa Lãnh Sương Sương. Cuối cùng, năm người phân thành hai nhóm, Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương đi cạnh nhau phía trước. Hàm Yên ba người thì lạc lại ở đằng sau.
Đến tối, năm người đã cách Bách Hoa thành khoảng năm mươi dặm, đến một tiểu trấn tên Mẫu Đan. Thế nhưng ở đây tịnh không có bông mẫu đan nào. Thực ra đây chỉ là một tiểu trấn thông thường, không có chút nét phồn hoa nào, so với Bách Hoa thành thì đúng là một trời một vực
Bất quá trong phạm vi hai mươi dặm chỉ có duy nhất tiểu trấn này, vậy nên nếu không muốn ngủ trên đường, bọn Diệp Vô Ưu chỉ có cách vào trấn tìm khách điếm.
Mẫu Đan trấn chỉ có duy nhất một khách sạn cũng gọi là Mẫu Đan khách sạn, nên việc làm ăn dĩ nhiên rất phát đạt. Bọn Diệp Vô Ưu vừa đến thì khách sạn cũng đã kín.
“Không phải lo, ta đã cho người đặt phòng trước rồi.” Lãnh Sương Sương nói mặt lạnh băng băng rồi quay sang phía chưởng quỹ: “Dẫn ta đến phòng thiên tự số một, ta họ Lãnh.”
Nghe nàng vừa nói, chưởng quỹ nhìn thấy Lãnh Sương Sương tóc hoàng kim óng ánh, liền biến sắc mặt, tỏ ra cung kính khác thường: “Tiểu thư, xin mời theo ta.”
Theo chưởng quỹ đến phòng, Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu bước vào, thế nhưng khi Hàm Yên đang chuẩn bị đi vào thì liền bị Sương Sương cản lại.
“Đây là phòng của ta và sư đệ, không phải cho bọn ngươi ở.” Lãnh Sương Sương lạnh lùng nói.
“Ê, ngươi có bị sao không, ở đây hết phòng trống rồi, ngươi bảo bọn ta phải ở đâu?” Mộ Dung Tiểu Tiểu bất mãn la lên.
“Ngươi ở đâu với ta không liên quan, ngươi còn không đi ta ném bọn người ra đường hết đó.” Lãnh Sương Sương hừ một tiếng rồi nói.
“Ngươi…” Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang muốn nói thì bị Hàm Yên bịt miệng rồi kéo đi. Người khác không biết Lãnh Sương Sương đáng sợ thế nào chứ nàng ta thì hiểu rõ, nàng tuyệt đối tin Lãnh Sương Sương nói được cũng làm được. Hơn nữa nàng ta không chỉ đơn giản là ném người. Ném xong có khi là mất nửa cái mạng rồi.
“Tỷ tỷ à, vậy chúng ta ngủ ở đâu bây giờ.” Bị kéo ra khỏi khách sạn xong Mộ Dung Tiểu Tiểu chu miệng hỏi.
“Không phải lo, tỷ tỷ của ngươi tự nhiên có biện pháp.” Hàm Yên vênh mặt nói tự hồ không có gì đáng bận tâm.
Một lúc sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền biết biện pháp của Hàm Yên là gì. Nàng đưa mắt nhìn Hàm Yên gõ cửa hai phòng khách, đối diện với gã khách nhân cười ngọt ngào. Sau đó mấy con cừu non liền đi ra nhượng lại phòng cho bọn họ.
“Tỷ tỷ, tỷ lợi hại ghê nha.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt sùng bái Hàm Yên hết mức.
“Chuyện nhỏ, hứ, Lãnh Sương Sương không cho ta ở, chẳng nhẽ không có chỗ nào cho ta ở hay sao?” Hàm Yên vẫn còn tức tối nói.
“Tiểu tỷ tỷ, làm vậy có vẻ không được tốt lắm à, bọn họ dù gì cũng trả tiền rồi, tỷ lại bắt bọn họ ra đường ngủ.” Lam Tiểu Phong nói nhỏ, cũng vừa nhìn mấy tên đàn ông đi ra khách sạn.
“Nè, vậy ngươi nguyện ý ngủ ngoài đường hay là để bọn chúng ngủ ngoài đường hả?” Hàm Yên trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong “Ngươi không muốn thì ta với Tiểu Tiểu mỗi người ngủ một phòng đó.”
“A, đệ đương nhiên không muốn ngủ ngoài đường.” Lam Tiểu Phong liền nói, giọng lạc hẳn đi. Nói xong liền chạy tọt ngay vào một phòng, tựa như sợ Hàm Yên bắt hắn phải ra đường ngủ.
***
“Sư tỷ, mình ở chung sao?” Trong phòng, Diệp Vô Ưu cầm lấy Lãnh Sương Sương ngọc thủ, lòng vẫn có chút hoài nghi.
“Sư phụ kêu ta phải chiếu cố ngươi.” Lãnh Sương Sương cũng không cự tuyệt hành vi thân mật của hắn, chỉ bình tĩnh nói.
“Sư tỷ, tỷ đối với đệ thực tốt.” Diệp Vô Ưu tên tiểu tử này đúng là tham lam hết sức thấy được làm tới, vừa nói vừa nhẹ nhàng vòng lấy eo Sương Sương.
“Sư phụ đối với ngươi còn tốt hơn nữa mà.” Lãnh Sương Sương nhìn có vẻ kỳ quái, miệng nói vậy nhưng thật ra cũng để mặc Diệp Vô Ưu làm gì thì làm, chỉ là ngữ khí nàng càng kỳ quái hơn, tựa như có ý ghen tức.
“Sư phụ đúng là đối với đệ rất tốt nhưng sư phụ cũng chỉ muốn đệ giúp người làm việc thôi. Chỉ có sư tỷ đối với đệ là chân chính tốt thôi.” Diệp Vô Ưu hai tay vòng ra sau lưng Lãnh Sương Sương ôm sát thân thể kiều mị của nàng, ngữ khí có chút oán trách.