Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương 69

Tác giả: Đang cập nhật

“Yên tâm đi, việc thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm lại không cần yêu cầu nhiều công lực, chỉ cần chờ ta có thể khôi phục tí khí lực.” Triệu Thiên Tâm tràn đầy sự tự tin:” Đêm nay ta muốn ngủ thật ngon, để ngày mai ta có thể thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm.”

“Là như vậy à!” Nghe Triệu Thiên Tâm nói như vậy,Diệp Vô Ưu yên tâm nghỉ ngơi.

“Tiểu sắc quỷ, ta cần nghỉ ngơi, ngươi không được lộn xộn biết không?” Triệu Thiên Tâm nũng nịu nói.

“Yên tâm, ta sẽ rất đàng hoàng.” Diệp Vô Ưu long trọng thề thốt, chỉ là hắn thật sự có đàng hoàng hay không?

“Cái gì? Hắn không ở đó?” Khi Hoa Nguyệt Lan nghe nói Diệp Vô Ưu không có ở nhà, nàng không khỏi có chút kinh ngạc

“Phải rồi, công tử đã sớm đi khỏi” Thất Thất gật đầu nói.

“Ngươi có biết hắn đi đâu không?” Hoa Nguyệt Lan mày liễu khẽ động buồn rầu hỏi.

“Không rõ lắm, bất quá là sư tỷ công tử tìm đến công tử, công tử cùng đồng hành với sư tỷ công tử.” Thất Thất ngẫm nghĩ nói.

“Sư tỷ hắn? Chẳng lẽ là đồ đệ khác của Lãnh Tâm m?” Hoa Nguyệt Lan lẩm bẩm nói. Mặc dù nghe được nàng nói, nhưng không có nói gì.

“Như thế sao, nếu hắn trở về bảo hắn đến hoàng cung tìm ta!” Hoa Nguyệt Lan thong thả trầm ngâm một chút. Đối với lời nói Thất Thất, nàng cùng Thất thất dĩ nhiên nhận thức lẩn nhau, đương nhiên, thân phận tự nhiên của hai người cách biệt quá xa.

“Tốt lắm, đợi công tử trở về tôi nhất định sẽ chuyển lời cho hắn”. Thất Thất cung kính nói.

Hoa Nguyệt Lan không nói lại gì, xoay người rời khỏi.

Hoa Nguyệt Lan tịnh không hồi cung, mà thẳng hướng chỗ ở Lãnh Tâm m đi đến. Mà nàng đi vào nơi này trong khi Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên vừa mới rời khỏi không lâu, rất hiển nhiên Lãnh Tâm m cũng không có ở chổ này. Hoa Nguyệt Lan nhìn thấy dĩ nhiên chỉ có Lãnh Sương Sương.

“Tìm ai?”Lãnh Sương Sương sinh khí rất lạnh lùng, ngữ khí càng lạnh lùng hơn.

“Xin hỏi Lãnh tông chủ có ở đây?” Hoa Nguyệt Lan luôn luôn là một công chúa qu‎ý phái, nhưng lúc này cũng rất khách khí.

“Không có” Lãnh Sương Sương vẫn như cũ xuất ra hai chữ lạnh như băng. Tựa giống như lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vô Ưu, ngay cả vài lời cũng không muốn.

“Lãnh cô nương xin hỏi lệnh sư đệ ở đâu?” Hoa Nguyệt Lan lại hỏi.

“Ngươi kiếm sư đệ làm cái gì?” Lần này Lãnh Sương Sương chịu nói không ít chữ, có lẽ nguyên nhân là liên hệ đến Diệp Vô Ưu.

“Ta có chuyện riêng tìm hắn.” Hoa Nguyệt Lan do dự một chút nhỏ nhẹ nói.

“Hắn không ở chỗ này” Lãnh Sương Sương thong thả trầm mặc một chút nói” Ngươi phải đi đến nhà hắn tìm hắn chứ.”

“Ta đã đi rồi, thị nữ hắn nói cho ta biết hắn với ngươi vừa đi khỏi.” Hoa Nguyệt Lan đột nhiên mỉm cười ” Lãnh cô nương, ta tìm hắn chỉ là có chút việc nhỏ mà thôi, ngươi lại làm gì cất giấu hắn hả?”

“Ta nói hắn không có ở đây là không có ở đây.” Lãnh Sương Sương hừ lạnh một tiếng: ”Tin hay không do ngươi, còn có ta ở đây không chào đón ngươi, ngươi có thể đi rồi.”

Lãnh Sương Sương mặc dù biết thân phận Hoa Nguyệt Lan, bất quá nàng mặc kệ nàng có phải là công chúa hay không, tâm tình không tốt nên không muốn gặp người.

“Nếu như vậy, ta xin cáo từ trước.” Hoa Nguyệt Lan khóe miệng hiện lên một nụ cười không thể đoán được” Nếu Lãnh cô nương gặp lại Vô Ưu, phiền người thay ta chuyển cáo hắn một tiếng, nói ta nhớ đến hắn.

Lãnh Sương Sương không trả lời Hoa Nguyệt Lan,chỉ là ngữ khí đáp lại sự bất mãn.

Triệu Thiên Tâm nàng rất ư mỏi mệt nên nàng nằm ở trong lòng Diệp Vô Ưu ngủ say rất nhanh, đang ngủ say không biết qua bao lâu nàng tỉnh lại, lúc này nàng cảm giác có chút không bình thường, иgự¢ tựa hồ có chút khác thường.

Rất nhanh nàng phát hiện bộ иgự¢ mình lộ ra phân nửa, đôi ngọc nhũ đầy đặn chắc chắn đều ở trong tay Diệp Vô Ưu, điều duy nhất may mắn đáng giá chính là hai tay Diệp Vô Ưu ở trên song phong nàng không có động tác gì.

“Tiểu sắc quỷ, còn nói ngươi đàng hoàng!” Triệu Thiên Tâm quay đầu liếc mắt trừng Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói. Vừa quay đầu lại nàng phát hiện một việc dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng biết vì cái gì Diệp Vô Ưu hai tay không có cử động, bởi vì hắn lúc này đang ngủ chỉ là hắn ngủ còn không quên chiếm tiện nghi nàng, thật sự là nàng có cảm giác không diễn tả được.

Chỉ là Diệp Vô Ưu mặc dù ngủ ngon giấc nhưng trong lòng bàn tay hắn truyền đến luồng nhiệt lực xuyên thấu qua ngọc phong mềm mại của Triệu Thiên Tâm đi vào thân thể nàng, làm dấy lên trong lòng khác thường, mà thay đổi ૮ɦếƭ người chính là nàng đột nhiên phát hiện Tiểu phúc liên tục nóng và khô ở phía sau truyền đến.

“Đáng ૮ɦếƭ, Tiêu Hồn Bát Chỉ lại phát tác” Triệu Thiên Tâm ở trong lòng mắng Lãnh Tâm m. Cứ như vầy, nàng từ một thuần lương ngọc nữ biến thành một xuân tình ∂âм иữ.

Trong cơ thể hiện đang nóng và khô cùng truyền đến nhũ phong một cảm giác khác thường , làm Triệu Thiên Tâm nhịn không được bắt đầu từ từ ՐêՈ Րỉ, nàng đã nếm qua tư vị nam nữ, hiện lại đang bên cạnh một nam nhân chân chính, lực chống cự càng trở nên nhỏ yếu dị thường, không bao lâu rốt cục nàng nhịn không được xoay mạnh người Diệp Vô Ưu lật lại trên mặt đất, hiện nàng như ∂âм иữ ngồi ở trên người hắn.

“Tiểu sắc quỷ, ngủ cũng háo sắc.” Triệu Thiên Tâm thoát y dưới kiều đồn ra, thân thể mềm mại lộ ra nữa thân thượng ngồi ở trên người Diệp Vô Ưu, bạch ngọc thủ nõn nà kia duỗi ra hướng về cái tượng trưng cho nam nhân của Diệp Vô Ưu, tiếp xúc vật nóng bỏng, nàng trong lòng tràn lên ý thẹn thùng, trong miệng lại lẩm bẩm mắng chửi hắn.

Thẹn thùng trả lại thẹn thùng. Trong tâm nàng hiện tại tràn đầy Dụς ∀ọηg bản thân. Nàng từ từ nâng kiều đồn lên, rồi sau đó nhắm ở vật Diệp Vô Ưu rắn chắc nóng bỏng kia chậm rải ngồi xuống, một tiếng rên rĩ thỏa mãn, không kiểm soát theo miệng nàng bay ra .

Cảm giác mỹ diệu dị thường rất lớn xuất hiện, Diệp Vô Ưu rốt cuộc đã tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy một đôi ngọc phong tuyết bạch ở trước mắt hắn nhịp nhàng lên xuống, mà hạ thân hắn truyền đến một cảm giác chạy mỹ diệu hoan hảo, Triệu Thiên Tâm mất hồn lạc vía, thống khoái không ngừng theo bay ra từ trong cái miệng anh đào nhỏ bé của nàng. Diệp Vô Ưu tỉnh táo hẳn, Dụς ∀ọηg trong nháy mắt đạt tới tột đỉnh, đột nhiên xoay người ngồi dậy, rồi sau đó phản khách vi chủ, đặt Triệu Thiên Tâm nằm ở dưới, một mặt tùy ý xâm chiếm ngọc thể nàng, một mặt hai tay dùng sức uốn nắn song phong của nàng.

“Tiểu sắc quỷ, ngươi như thế nào, như thế nào tỉnh lại?” Triệu Thiên Tâm một mặt nghênh đón xâm nhập của Diệp Vô Ưu, còn lại yêu kiều hỏi.

Diệp Vô Ưu lại không có trả lời, chỉ là chuyên tâm tập trung vào hưởng thụ cảm giác âи áι với nữ nhân, hắn tựa hồ đã hoàn toàn là người đã quên mình là tù nhân, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vui sướng.

Chỉ là Diệp Vô Ưu cùng Thiệu Thiên Tâm như thế nào cũng không thể tưởng được chính là lúc này bên ngoài trên mặt địa lao đã có hai người đi thăm trong lúc đó bọn họ đang say đắm hết sức vui vẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc