Hương Diễm Án Ma
Khi song thủ của Diệp Vô Ưu vừa dừng trên người Hoa Nguyệt Lan, Hoa Nguyệt Lan liền cảm giác có điều không đúng. Nàng ngay sau đó phát hiện, người ở phía sau tịnh không phải là Kiếm Lan, bất quá lúc này nàng vẫn phải giữ nguyên tình trạng bởi vì đối phương chỉ cần phát ra một hơi chân khí là có thể đưa nàng rơi vào tử địa.
Trên thực tế, Hoa Nguyệt Lan hơi đánh giá cao thực lực của Diệp Vô Ưu. Nàng nghĩ Diệp Vô Ưu có thể vô thanh vô tức đến sát bên nàng, công lực nhất định rất cao, thực là không biết, công lực thực của sự Diệp Vô Ưu lại không phải vậy.
Diệp Vô Ưu song thủ ấn nhè nhẹ lên đôi bờ vai của Hoa Nguyệt Lan, thông qua mười ngón tay, từng chút chân khí thấu nhập vào trong thân thể Hoa Nguyệt Lan, bắt đầu kích động tình dục của nàng.
Hoa Nguyệt Lan dần dần cảm thấy một cỗ tư vị khác thường từ sâu thẳm trong lòng lan tỏa. Thứ tư vị dạng này, tựa hồ nàng chưa từng có cảm giác qua. Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình có một chút nóng bức, hơn nữa, lại càng lúc càng nóng, nhưng thân thể nàng tựa hồ càng lúc càng nhu nhuyễn, trong tâm não nàng, bỗng nhiên nổi lên một nỗi khát khao không thể gọi tên.
Diệp Vô Ưu song thủ đương nhiên không có dừng lại trên đôi vai Hoa Nguyệt Lan mà chầm chậm tiếp tục di chuyển ra phía trước, tiếp đó từ từ thấp xuống, sau rốt, hai ngón tay rơi lại trên ภђũ ђ๏ค Hoa Nguyệt Lan.
Thật là kích thích mãnh liệt, thực khiến Hoa Nguyệt Lan thanh tỉnh lại. Nàng biết tự mình không có khả năng thoát ra. Một trong Vô Song cung độc môn tu tiên tâm pháp Băng tâm quyết lập tức phát động, khu trừ tạp niệm trong lòng, thân thể nhanh chóng khôi phục như bình thường. Nhưng lúc này, Diệp Vô Ưu song thủ đã bao phủ song phong nàng, vùng đất thánh khiết nhất của thiếu nữ, đã rơi vào tay quân địch mất rồi.
“Dâm tặc phải ૮ɦếƭ!” Một tiếng hét lên, ngọc thủ mảnh dẻ ảo hóa thành ngàn vạn chưởng ảnh, phách về phía sau lưng. Nàng chỉ có thể thắng cuộc, nếu không thể thắng cuộc, chắc chắn nàng sẽ phải thất thân cho tên dâm tặc này.
Chỉ là, Hoa Nguyệt Lan đã bỏ qua một vấn đề. Như quả đối phương chính là đại đạo hái hoa như đã nói, sớm đã có thể chế trụ nàng chứ không phải một mực tại đó xoa Ϧóþ nàng. Mặc dù xoa Ϧóþ đồng thời hắn cũng đã chiếm tiện nghi nàng nhưng quả thật không giống hành vi của một tên đại đạo hái hoa chân chính.
“A, công chúa lão bà tha mạng a!” Diệp Vô Ưu khoa trương hét lên một câu, cả người đột nhiên nhảy dựng lên, tránh khỏi một kích toàn lực của Hoa Nguyệt Lan, sau đó, gã rơi luôn vào trong bồn tắm, với lúc trước có sự bất đồng. Lúc này, gã với Hoa Nguyệt Lan mặt đối mặt nhưng thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ hiển lộ ra ngoài của Hoa Nguyệt Lan đã hoàn toàn rơi vào mắt hắn.
“Dâm tặc… ối, sao lại là ngươi?” Hoa Nguyệt Lan vừa mới tiếp tục động thủ, nhưng ngay khi nhìn rõ dung mạo Diệp Vô Ưu không khỏi có một chút sửng sốt.
Hoa Nguyệt Lan không biết nên khóc hay nên cười, đúng lúc nàng đang tắm rửa, tiến vào chiếm tiện nghi của nàng, mở miệng kêu nàng công chúa lão bà, không ngờ lại là hôn phu của Yến Băng Cơ, như từng nói đại vô lại Diệp Vô Ưu?
“Công chúa lão bà, nàng nhận ra ta à?” Diệp Vô Ưu cũng hơi sửng sốt, hít một hơi cười hì hì. “Chúng ta thật sự có tâm linh tương thông a!”
“Tiểu vô lại, ai có tâm linh tương thông với ngươi?” Hoa Nguyệt Lan không chút tức giận nói. Nhìn thấy cặp mắt Diệp Vô Ưu bất an nhìn đi nhìn lại trên người mình, Hoa Nguyệt Lan đột nhiên nhớ rằng thân thể chính mình còn chưa che đậy chút nào, mặt ngọc không khỏi đỏ lên. Liền giống một mỹ nhân nhi bình thường, đột nhiên nổi trên mặt nước, đồng thời túm lấy tấm áo dài bên cạnh bồn nước. Đến khi nàng trụ lại trên mặt đất, tấm áo choàng đã che phủ thân thể lõa lồ của nàng.
“Công chúa lão bà, dáng vóc nàng đích thực tuyệt hảo a!” Diệp Vô Ưu cảm thán. Thực sự Hoa Nguyệt Lan dù hành động cực nhanh, nhưng ngọc thể vô cùng hoàn mỹ của nàng vẫn lấp ló lọt vào mắt Diệp Vô Ưu.
Hoa Nguyệt Lan không khỏi một trận xấu hổ, cái gì mà vô lại, căn bản phải là đại sắc lang!
“Đại sắc lang, ngươi câm miệng lại cho ta. Ta hỏi ngươi, ngươi không đi bồi tiếp sư tỷ của mình, ám ám muội muội đến chỗ ta làm gì?” Hoa Nguyệt Lan trong lòng giận dữ. Lúc này nàng thật khó đưa ra quyết định. Nếu là người khác, nàng hoàn toàn có thể Gi*t hắn, thế nhưng, hắn lại là hôn phu của Yến Băng Cơ. Mấy hôm trước nàng đã đáp ứng với Yến Băng Cơ sẽ chiếu cố cho gã, hiện tại có thể la lối, chỉ nhớ không thể tự mình mang thân thể băng thanh ngọc khiết để chiếu cố hắn.
“Sư tỷ à, nàng không phải nói đến Băng tỷ tỷ chứ?” Diệp Vô Ưu sửng sốt, lập tức có phản ứng lại. Yến Băng Cơ mặc dù rất ít bàn luận về Vô Song cung, nhưng về bối phận mà nói, nàng chính thật là sư tỷ của Hoa Nguyệt Lan.
“Hiện tại biết rồi chứ? Đại sắc lang, hãy nói thật đi, ngươi tới đây làm gì, bằng không, ta sẽ tố cáo với sư tỷ!” Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ nói.
“Hi hi, ta đương nhiên tới đây tìm nàng mà!” Diệp Vô Ưu hiện tại cũng không sợ. Gã biết Hoa Nguyệt Lan khẳng định không Gi*t gã hay đả thương gã, cho nên gã tiến thêm mấy bước tới sát bên cạnh Hoa Nguyệt Lan, một mặt vừa hít hà mùi hương hoa lan trên người nàng, một mặt cười hi hi nói.
Hoa Nguyệt Lan hơi bối rối, không biết nói gì, làm sao lại có thể đâm sầm vào một tên vô lại như vậy a!
“Tiểu sắc lang, ra ngoài trước, ta phải mặc y phục!” Hoa Nguyệt Lan tái mét liếc nhìn Diệp Vô Ưu, phẫn nộ nói.
“Bên ngoài có người bắt ta, ta không thể ra!” Diệp Vô Ưu mặt dày trơ trẽn nói.
“Ngươi, được rồi! Ngươi muốn nhìn thì nhìn đi, cho ngươi nhìn khắp nơi!” Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ nói.
Dù sao vừa rồi đã bị gã nhìn hết, có cho gã nhìn thêm một lần nữa cũng không phải là vấn đề. Với ý nghĩ này trong đầu, Hoa Nguyệt Lan dưới mục quang sáng rực của Diệp Vô Ưu bắt đầu thay đổi y phục toàn thân.
Nhưng lần này, Diệp Vô Ưu chỉ chăm chú ngắm nhìn gương mặt Hoa Nguyệt Lan, ánh mắt gã chiếu thẳng lên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt hảo của nàng.
Lam Tiểu Phong vẽ chân dung xem ra giá trị thật không phải tầm thường. Hoa Nguyệt Lan hình dáng cơ hồ cùng bức chân dung hoàn toàn giống nhau như đúc, chỉ là, nhìn đến người thực, tựa hồ còn muốn mỹ lệ hơn một chút.
“Quả nhiên là Vân Mộng thập tiên tử, bài danh hàng thứ chín, chẳng kém hơn Băng tỷ tỷ, quả nhiên danh bất hư truyền mà!” Diệp Vô Ưu lại bắt đầu háo hức tưởng tượng, nghĩ đến khi nào mới có thể thấy mặt chín mỹ nữ còn lại, đặc biệt là Tố Y tiên tử bài danh đệ nhất, không biết cùng Yến Băng Cơ so sánh, ai hấp dẫn hơn?
“Nhìn đã đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì đi theo ta!” Hoa Nguyệt Lan liếc nhìn Diệp Vô Ưu, nàng đã muốn nổi giận nhưng lại phát hiện bản thân trong lòng tựa hồ không có giận lắm.
“Hi hi, công chúa lão bà nàng thật là hấp dẫn, sao có thể nhìn đủ?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói. “Bây giờ đi đâu, không phải là đi gặp lão gia nàng, rồi để lão gả nàng cho ta chứ?”
“Đừng có nằm mơ!” Hoa Nguyệt Lan có chút cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. “Ta dẫn ngươi đi gặp sư tỷ! Còn nữa, không được gọi ta là công chúa lão bà. Ta là công chúa, nhưng không phải là lão bà của ngươi!”