Diệp Vô Ưu Đích Vĩ Đại Mộng Tưởng
Ngươi! Ngươi dám nói vậy với bổn tiểu tiên nữ!” Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên,hai mắt nhanh chóng muốn toé lửa,ánh mắt đó làm cả Diệp Vô Ưu cũng cảm thấy không thoải mái.
“Chỉ là một tiểu nha đầu,ta không e sợ sợ ngươi đâu!” Diệp Vô Ưu hừ một tiếng, “Ta đi đây!” Thanh âm của hắn kéo dài, đột nhiên biến thành một cái bóng nhàn nhạt,biến mất ngay trước mắt tiểu cô nương này.
“Toàn là nhờ sự hữu dụng của Vô ảnh thân pháp mà mẹ dạy ta, tiểu nha đầu này chắc tám phần là có bệnh,từ nay về sau cũng không nên để nàng ta ᴆụng chạm đến sẽ tốt hơn !” Một lát sau, Diệp Vô Ưu xuất hiện tại cổng Bách Hoa Thành, những lời bất bình từ trong miệng phát ra oang oang.
“Nhưng bây giờ không có tiền thì làm thế nào đây?” Vừa mới vui mừng vì ly khai được tiểu nha đầu kia,lập tức nhớ tới cái vấn đề phiền toái này, Diệp Vô Ưu lại bắt đầu bước đi một cách khổ não.
“Xú nha đầu, đã có tiền mà không biết cho ta một chút a,lại còn muốn thiếu gia làm người hầu của ngươi,ta thật không muồn nhìn thấy nữa, điều đó thật quá mất mặt.” Diệp Vô Ưu lại bắt đầu trách mắng tiểu nha đầu đáng ghét ấy,chỉ là thật sự không nghĩ ra cách gì để người ta đưa cho hắn tiền?
Người ta bảo một văn tiền cũng làm chao đảo anh hùng, Diệp Vô Ưu mặc dù không phải là anh hùng,thật sự cũng bị tiền bạc làm chao đảo,tóm lại hắn đâu thể ngày nào cũng dùng cách bá vương đi kiếm ăn được.Đột nhiên cảm giác cũng là ở nhà sẽ tốt hơn, như quả không có tiểu nha đầu đó làm hắn khó chịu, thật là quá hoàn mĩ rồi. Bất quá hiện tại mà nói chuyện quay về như thế này, thì thật quá xấu mặt, cho nên hắn nhất định không thể trở về, huống chi, mong ước vĩ đại của hắn vẫn chưa thực hiện được, hơn nữa một khi trở về thì lại phải cùng thành thân với một nữ nhân lạnh lùng như băng và rất hung dữ.
Nói đến mong ước vĩ đại của Diệp Vô Ưu, thì không thể nào không nhắc đến phụ thân hắn, phụ thân hắn không phải ai xa lạ, đó là vào hai mươi năm trước, được mệnh danh Đại Lục Đệ Nhất Vô Lại tên Diệp Phi Phàm,nghe nói Diệp Phi Phàm năm đó làm ra rất nhiều chuyện kinh thiên địa quỷ thần đều khóc, nhưng chuyện đắc ý nhất,chính là cưới được người đương thời là Đại Lục đệ nhất mĩ nữ ,Vân Mộng đệ nhất tiên tử Yến Ngọc Dao,Yến Ngọc Dao có vô số kẻ theo đuôi, nhưng cuối cùng bị Diệp Phi Phàm này là một tên gia hỏa lúc đó không có bao nhiêu danh khí lại ôm được mỹ nhân về, đương thời trở thành nhất đại kì văn.
Nhưng làm những kẻ theo đuổi Yến Ngọc Giao thống hận nhất là, Diệp Phi Phàm cái tên gia hỏa này trước khi công khai mối quan hệ của hắn với Yến Ngọc Dao,dưới sự phối hợp của Yến Ngọc Dao, độc ác lừa mỗi người một đống tiền lớn và bảo vật,từ đó về sau,Diệp Phi Phàm tự nhiên một bước trở thành một trong người giàu nhất Vân Mộng đại lục,nếu không phải đương thời e ngại Yến Ngọc Dao là một người trẻ tuổi đã trở thành một trong thập đại cao thủ tu tiên và môn phái tu tiên sau lưng nàng là Vô Song Cung, chỉ sợ Diệp Phi Phàm đã bị người ta đuổi Gi*t cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng khó mà thoát thân nổi.
Phong trào tu tiên ở Vân Mộng đại lục phồn thịnh phi thường,mặc dù không có người nào thật sự trở thành tiên như trong truyền thuyết,nhưng tu tiên có thể cường thân kiện thể kéo dài cuộc sống thật sự đã được chứng thực,nhưng trong mỗi quốc gia của Vân Mộng đại lục,các môn phái tu tiên trong phạm vi lãnh thổ một nước đều có quan hệ mật thiết với nhau, Vô Song cung chính là môn phái cường thịnh nhất của Bách Hoa đế quốc, đứng hàng thứ hai trong số mười môn phái tu tiên tại đại lục,môn phái đứng hàng thứ hai, đó cũng chính là nguyên do Bách Hoa Đế Quốc có thể trở thành một trong tứ đại đế quốc của Vân Mộng đại lục.
Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Giao chỉ có Diệp Vô Ưu một nhi tử bảo bối yêu quý nhất này thôi, khi mới sinh Diệp Vô Ưu,bọn họ đã hoài nghi không biết giới tính của Diệp Vô Ưu bị đặt sai hay không, bởi vì không ngờ hắn và Yến Ngọc Giao giống nhau như đúc!
Sau khi Diệp Vô Ưu lớn lên,nếu như không nói chuyện, cùng đứng một chỗ với Yến Ngọc Dao, trông như một đôi chị em sinh đôi,bất quá, tính cách của hắn làm Yến Ngọc Dao tỏ ra rất bất lực, còn với Yến Phi Phàm mà nói, tiểu tử này kế thừa tất cả ưu điểm của hắn, chỉ biết rằng là con mới có thể hơn cha (chỉ biết rằng vu Lam mới có thể thắng vu lam), Diệp Phi Phàm cho rằng vô lại, chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.
Nhưng với mong ước Vĩ đại của Diệp Vô Ưu,là muốn siêu việt như phụ thân hắn, năm đó Diệp Phi Phàm cưới được Đại Lục đệ nhất mĩ nữ, nên hắn quyết định ra đi để gom toàn bộ Vân Mộng Đại Lục thập đại mĩ nữ toàn bộ đem về nhà,không phải do cái thằng tiểu tử này quá háo sắc,mà hắn chẳng qua không muốn thấp cơ hơn cha hắn mà thôi.
Chỉ tiếc,Yến Ngọc Dao và Diệp Phi Phàm thật sự không muốn để Diệp Vô Ưu làm loạn lên,từ nhỏ đã tìm cho hắn một vị hôn thê, nhưng vị hôn thê này và hai nha đầu bên cạnh nàng ta, lại trở thành ác mộng lớn nhất của Diệp Vô Ưu, khi hôm qua hắn được biết cha mẹ hắn muốn vào ngày sinh nhật thứ mười tám để hắn chính thức thành thân với vị hôn thê với nhau, cuối cùng Diệp Vô Ưu không còn nhẫn nại được nữa bỏ trốn ra đi.
“Hắc hắc, có biện pháp rồi.” Trong đầu Diệp Vô Ưu loé lên một tia linh quang, lâm râm nói, miệng bất giác lộ ra một nụ cười không có chút hảo ý nào.
Diệp Phi Phàm tuy đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng bằng hữu của Yến Ngọc Dao vẫn còn rất nhiều, nàng có một người bạn khuê phòng tên gọi Ti Không Hàn Tinh, nàng là nữ nhi bảo bối của đệ nhất thần thâu đương thế, Diệp Vô Ưu và Yến Ngọc Dao giống nhau như đúc,tự nhiên lúc nhỏ cũng rất biết cách làm người vui vẻ,vì vậy, nàng đem những tuyệt kỷ diệu thủ không không đó của nàng, không giấu giếm dạy cho Diệp Vô Ưu.
Một lát sau,Diệp Vô Ưu quay ngược trở vào thành,không đến một hồi đã nhắm được một tên gia hỏa du quang mãn diện đầu to tai lớn, với tuyệt kỹ diệu thủ của Ti Không Hàn Tinh, đương nhiên là hắn đắc thủ dễ dàng.
“Thế là có tiền rồi.” Vẻ mặt Diệp Vô Ưu vui vẻ, bắt đầu vô ưu vô lự nhàn nhã tản bộ trong thành, lần đầu tiên xuất môn đương nhiên với hắn có không biết bao nhiêu chuyện mới lạ, quay nhìn qua lại đã hơn nửa ngày, lại thấy bụng sôi lục bục, đành đi vào một tửu lâu.
Đương nhiên là hắn không ngốc đến nỗi đi vào cái tửu lâu bị hắn ăn theo cách bá vương khi vừa ra khỏi nhà,chỉ là hắn phát hiện vận rủi bắt đầu đến,khi hắn vừa vào tửu lâu,phía sau tiến lên một lão đầu vẻ mặt ủy khuất,quần áo có chút rách rách rưới rưới,bất quá có chút khác biệt với một ăn mày,trông hắn có vẻ sạch sẽ hơn.
“Uy,nếu đây không phải chỗ xin ăn!”Lão nhân kia bị người ta nhanh chóng chặn lại,vô luân có là tuổi lớn đi nữa,tất cả ăn mày đều không được hoan nghênh.
“Ai bảo ta đến đây xin cơm?Vị tiểu huynh đệ này mời ta ăn cơm à.” Hai mắt Lão đầu chớp một cái,trừng mắt nhìn người đó,sau đó chỉ về hướng Diệp Vô Ưu mà nói.
“Ngươi nếu không mời ta ăn cơm, ta sẽ phải nói cho người khác biết tiền của ngươi kiếm ra từ đâu.” Diệp Vô Ưu chính đang cảm thấy kì diệu muốn nói hắn với lão nhân này không có quan hệ gì, thì bên tai lại truyền tới thanh âm của lão đầu.
“Lão đầu ૮ɦếƭ tiệt,không ngờ uy Hi*p ta, ta không thể sợ ngươi.”Diệp Vô Ưu mắng thầm trong lòng, con ngươi xoay chuyển, đột nhiên cười hì hì,nụ cười làm mọi người xung quanh sững sờ, bọn họ bắt đầu hoài nghi Diệp Vô Ưu là nữ cải nam trang.
“Đúng vậy, là ta mời lão ăn cơm,các ngươi tốt nhất quản chuyện khác!” Diệp Vô Ưu nói xong đã tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống,lão đầu có chút đắc ý ngồi đối diện với hắn, hai con ngươi không ngừng quét lên quét xuống trên người Diệp Vô Ưu.
Lão đầu đúng là có thực lượng kinh người,cả một bàn đầy rượu và thức ăn bị hắn ăn tới không còn một miếng nhỏ,kì quái là Diệp Vô Ưu lại không có ᴆụng đũa một tí nào,chỉ ngồi bênh cạnh nhìn hắn.
“Uy,ngươi đi đâu thế? Có phải ngươi không muốn trả tiền không?” Lão nhân cười,vừa lòng vỗ vỗ bụng định tẩu, lại bị Diệp Vô Ưu nhanh chóng chặn lại.