Sáng hôm sau, do là ngày chủ nhật nên cả khu biệt thự đều chìm trong giấc ngủ.
1 chiếc BMW đậu trước cửa biệt thự Minh Thị theo sau là 1 chiếc xe buýt màu trắng chở khoảng vài chục người hầu đã trở về sau thời gian đi tập huấn.Một người phụ nữ trong bộ váy đen sang trọng từ chiếc xe hơi bước xuống.Bà đi vào nhà theo sau là ông Quản Gia và đám người hầu.Căn nhà khá yên tĩnh.BàTriệu nghĩ do là sáng chủ nhật nên 2 “vợ chồng” Minh Quân còn ngủ với lại bà bay về nước sớm hơn dự định 1 ngày mà.Ông Quản Gia và đám người hầu vừa về là phải bắt tay vào việc ngay.Bà Triệu lên phòng xem Tiểu Phương như thế nào????Lên tới phòng thấy cô vẫn còn ngủ say nhưng Minh Quân thì chẳng thấy đâu bà đoán là Minh Quân đang ở bên phòng làm việc vì anh là người tham công tiếc việc mà.Cửa phòng làm việc không bị khóa trai như mọi ngày có lẽ như Thư Kỳ muốn để như thế để bà Triệu có thể vào dễ dàng hơn.
Cạch…-Cánh cửa gỗ từ từ được mở ra.
Bà Triệu nghĩ mình sẽ thấy được Minh Quân đang nằm dài trên bàn làm việc hay là anh đang gián mắt mình vào màn hình máy tính nhưng không hình ảnh Thư Kỳ và Minh Quân đang “ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ” ôm ấp nhau trên giường đập vào mắt khiến bà Triệu gần như té xỉu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh đi tới lay lay Minh Quân dậy.Hai mắt Minh Quân từ từ mở to anh tưởng Tiểu Phương đang gọi nhưng khi nhìn kĩ lại anh mới nhận ra đó là mẹ mình.
“Ủa???Mẹ về hồi nào vậy??”-Minh Quân bất ngờ.”Con giải thích cho mẹ đi chuyện này là như thế nào???Vợ con đang mang thai mà con dám làm cái chuyện này đó hả???”-Bà Triệu hét lên làm cho Tiểu Phương phải chạy ra xem chuyện gì còn Thư Kỳ thì giả vờ đang ngủ say nhưng trong lòng thì đang nở 1 nụ cười đắc thắng.Minh Quân tá hỏa khi thấy Thư Kỳ nằm kế bên người mình kỳ này chắc anh tiêu rồi.”Cái thằng con trời đánh sao mày không nghĩ đến vợ mày mà lại đi làm cái chuyện này hả???Mà mày quen người con gái nào tốt tao còn đỡ tức quen ngay cái con đã làm mày ૮ɦếƭ lên ૮ɦếƭ xuống như 1 thằng điên.Mày không nhớ nó đã mang đến những gì cho mày mà mày lại quay lại với nó hả???-Bà Triệu vừa khóc vừa đánh vào người Minh Quân.”Mẹ ơi!!Mẹ đừng làm vậy???”-Tiểu Phương chạy vô can bà Triệu.”Tiểu Phương sao con lại vô đây con đi về phòng đi để mẹ nói chuyện với Minh Quân 1 lát.”-Bà Triệu nói xong thì quay sang đấm tiếp vào người Minh Quân.”Bác ơi!!Bác đừng đánh anh Minh Quân nữa.Con và Minh Quân không phải là vợ chồng như bác nghĩ đâu.”-Tiểu Phương chịu không nỗi khi thấy bà Triệu cứ đấm đấm vào người Minh Quân làm cái lưng anh đỏ tấy lên.Lời nói của Tiểu Phương làm cho cả hai mẹ con bà Triệu quay lại nhìn cô chằm chằm.
_Minh Quân à!!Có lẽ tôi không thể giúp anh giữ bí mật này được rồi.-Tiểu Phương quay sang nhìn Minh Quân-Bác Triệu à!Có lẽ từ bây giờ cháu sẽ không gọi bác là mẹ nữa vì thực chất cháu và anh Minh Quân không là gì của nhau cả.Mối quan hệ vợ chồng của chúng cháu chỉ là giả.Nhưng bác đừng trách anh Minh Quân anh ấy không ép cháu phải làm vợ anh ấy gì cả nhưng do công ty nhà ba cháu có 1 số trục trặc nên ba cháu đã nhờ anh Minh Quân giúp đỡ và giúp cháu để cháu có thể được vào làm ở Minh Thị nên anh Minh Quân mới làm vậy để cháu có thể được vào ở trong ngôi biệt thự này và làm trong Minh Thị.Còn chuyện cái thai là do cháu nói với anh Minh Quân làm vậy để bác có thể yên lòng hơn.Cháu biết bây giờ trong mắt bác cháu sẽ không còn là cô con dâu nữa mà chỉ là 1 đứa con gái mất nết.Bác đừng lo cháu sẽ rời khỏi chỗ này ngay trong hôm nay.Cháu xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho gia đình bác và cháu cảm ơn vì trong thời gian qua gia đình bác đã đối xử với cháu quá tốt đối với cháu như vậy là quá đủ cháu không mong nhận được sự tha thứ của bác.Minh Quân cảm ơn anh và cũng xin lỗi anh vì tôi đã không giữ bí mật này cho tới cùng.
Nói xong,Tiểu Phương đi về phòng thu dọn quần áo.Nghe Tiểu Phương nói xong bà Triệu gần như không còn giữ được bình tĩnh nữa mà ngồi phịch xuống giường.Minh Quân lo mặc quần áo vô rồi chạy theo Tiểu Phương còn Thư Kỳ thì giả vờ ngồi dậy hỏi xem chuyện gì rồi an ủi bà Triệu nhưng trong lòng thì đang mừng vui vì ả đã tống khứ được Tiểu Phương ra khỏi nhà và sắp trở thành phu nhân của Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Minh Thị rồi.
Minh Quân chạy vô phòng thì thấy Tiểu Phương đang bỏ quần áo vô vali trên má có vài giọt nước mắt đang rơi.Thấy Minh Quân vào cô vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má mình.
“Xin lỗi anh vì đã làm rối tung mọi chuyện lên.Vậy là từ nay anh sẽ không còn thấy còn bị con ngốc này làm phiền nữa.Chúc anh và chị Thư Kỳ hạnh phúc nhé.Còn cái hộp trang sức này phiền anh gửi lại cho bác gái hộ tôi.Tôi đi đây nhưng trước khi tôi đi tôi có 1 điều mong anh có thể giúp tôi được không??”Tiểu Phương nhìn Minh Quân bằng 1 ánh mắt long lanh có lẽ cô đang cố để nước mắt không rơi ra nữa.”Chuyện gì cô cứ nói đi??”-Minh Quân nhìn cô dịu dàng nói anh muốn giữ cô lại nhưng sao có cái gì đó chặn họng anh để anh không nói được ba chữ CÔ ĐỪNG ĐI.”Anh…cho tôi ôm anh 1 lần có được không??”-Tiểu Phương nói giọng hơi nghèn nghẹn.”Được.”-Minh Quân nói xong ôm chầm lấy cô.
Tiểu Phương ôm chặt lấy Minh Quân đây là cái ôm đầu tiên cũng như lần cuối mà Tiểu Phương được nhận từ Minh Quân-người đàn ông mà cô yêu và người đàn ông mãi mãi sẽ không thuộc về cô.Có lẽ khi cô bước xuống và đi ra khỏi căn nhà này thì cô sẽ phải học cách quên Minh Quân đi.Cô có thể cảm nhận được hơi thở và tim của Minh Quân đang đập từng nhịp từng nhịp rất nhanh.Một lúc sau Tiểu Phương buông Minh Quân dù lòng rất muốn ôm anh mãi ôm mãi không buông ,nhẹ hôn lên môi anh 1 cái thật nhẹ rồi bước ra khỏi phòng để lại anh 1 mình trong căn phòng.
“Tiểu Phương ơi!Tôi xin lỗi.Xin lỗi cô.”-Minh Quân nói trong đau khổ.
Tiểu Phương bước xuống nhà chào tạm biệt ông Quản Gia và đám người hầu rồi lặng lẽ rađi.Đám người hầu nhìn cô đầy khinh bỉ chỉ riêng ông Quản Gia thì khác ông nhìn cô đầy thương cảm và ông không tin chuyện này là sự thật.Cô bước thật chậm thật chậm trên con đường nhựa.Từng giọt nước mắt đang rơi trên má cô nhưng nó chẳng thấm gì với nỗi đau cô đang phải chịu.Trái tim của cô đang rĩ máu.
“Minh Quân ơi!!Xin lỗi anh!!Có lẽ bây giờ anh đã được giải thoát rồi đó.Bên cạnh anh bây giờ đã có Thư Kỳ người con gái anh đã yêu và mong nhận được tình cảm từ cô ấy.Bây giờ anh sẽ không còn bị con ngốc như tôi quấy phá nữa đâu.Dù lòng tôi đang rất đau nhưng tôi vẫn cầu chúc cho anh được hạnh phúc.Đối với tôi 1 cái ôm,1 nụ hôn như vậy là quá đủ rồi.Tạm biệt nhé!!TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI CỦA TÔI.”
Do quá mệt nên bà Triệu đã ngủ thi*p đi lúc nào mà chẳng hay.Thư Kỳ vội mặc quần áo rồi đi sang phòng kế bên thấy Minh Quân đang ngồi đó ánh mắt chứa đựng đầy sự đau khổ.
“Bây giờ anh đã được giải thoát rồi đó.Không bị con ngốc đó làm phiền nữa.Mà cô ta gan thật dám nhận hết phần lỗi về mình.”-Thư Kỳ nói trong sự vui sướng.Minh Quân không nói gì anh chỉ ra hiệu cho Thư Kỳ ra ngoài để anh nghỉ ngơi.Thư Kỳ bực dọc đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.Vì ả nghĩ đáng lẽ Minh Quân phải vui mừng và cám ơn ả mới đúng chứ.