Anh đành phải vô nhà ăn dùng bữa trưa vì anh chẳng muốn nhân viên bàn tán um sùm.Tiểu Phương thì cứ thản nhiên lấy thức ăn rồi ngồi vào bàn còn Minh Quân thì cứ tìm cách lẩn tránh những ánh nhìn của nhân viên.Vì đây là lần đầu họ thấy Tổng Giám Đốc xuống nhà ăn dùng bữa.Nhưng họ chỉ dám nhìn rồi bỏ đi không ai dám bàn tán gì vì chỉ cần 1 lời nói nào không hay lọt vào tai Minh Quân tức là người đó sẽ nhấn nút khỏi Minh Thị.
_Anh làm sao thế?????-Tiểu Phương giả vờ hỏi khi thấy cái vẻ e dè của Minh Quân y như là con dâu mới về nhà chồng vậy.
_Cô còn hỏi nữa hả????Tôi bảo cô ra ngoài ăn đi vừa ngon lại không bị chú ý như vầy.-Minh Quân nói khẽ đủ để 2 người nghe thấy.
_Hihihihihi.Từ từ rồi sẽ quen thôi.Ăn đi.-Tiểu Phương cười rồi cặm cụi ăn.
Minh Quân cũng từ từ đưa thức ăn vào miệng.Sau khi ăn anh cảm thấy thức ăn ở đây không thua những nơi anh thường ăn mà ăn xong lại có thể vào phòng làm việc ngay.
_Sao thấy thế nào cũng không thua gì ngoài tiệm phải không?-Tiểu Phương chìa tay đưa cho Minh Quân li nước lọc.
_Cũng tàm tạm.Thôi lên phòng làm việc mau.-Minh Quân cầm lấy li nước uống cạn rồi đứng lên đi.
_Khoan mới ăn no mà làm việc ngay thì không tốt cho bao tử đâu.Ngồi đây chơi chút đi.-Tiểu Phương nắm tay Minh Quân lại và ấn anh ngồi xuống ghế.
_Tôi không rãnh đâu còn nhiều công việc tôi còn đang rất nhiều đấy.-Minh Quân định đứng lên.
_Ngồi 1 tí đi.Đi nha.-Tiểu Phương làm bộdạng ngây thơ năn nỉ Minh Quân.
_Được nhưng chỉ 1 tí thôi đó.
_Ừ.-Tiểu Phương cười.
_Này anh kể cho tôi nghe về đi.Để lúc nào có ai hỏi tôi thì tôi còn trả lời nữa chứ?Chẳng hạn như anh là người như thế nào?Anh thích ăn gì?Uống gì?Mẫu người bạn gái của anh là gì??Anh đã từng yêu ai chưa?-Tiểu Phương hớn hở nói.
_Tôi thì có gì mà kể.Dẹp mệt quá.Đó không phải là chuyện của cô.-Minh Quân xua xua tay.
_Không thì thôi làm thấy ghê.-Tiểu Phương bĩu môi.
_Xong chưa???Tôi đi lên đây.-Minh Quân đứng dậy.
Tiểu Phương cũng nắm tay anh đi lên theo.Dáng của 2 người vừa khuất thì nhân viên trong phòng ăn bàn tán xôn xao.
Vừa vào phòng thì chuông điện thoại của Minh Quân reo.
_Có thông tin gì không?-Minh Quân hồi hộp.
_Dạ không.Các tài liệu cho thấy sức khỏe của Tiểu Thư rất bình thường không có gì là đáng lo.-Giọng đầu dây kia vang lên.
_Được rồi.-Minh Quân gập máy nhưng trong đầu anh đang có 1 dấu chấm hỏi to đùng.
Tại sao lại như thế??Rõ ràng hồi sáng cô ta có triệu chứng khó thở mà.Sao lại nói rằng sức khỏe của cô ta bình thường là sao????
Suy nghĩ 1 hồi Minh Quân rút máy ra gọi cho ba Tiểu Phương.
_Ông ra quán cà phê Helen gặp tôi gấp.-Minh Quân nói xong vội gập máy rồi đi ra.
Tại quán cà phê Helen có 1 người đàn ông trung niên đang ngồi kế bên thác nước trông ông có vẻ sốt ruột lắm.Một lúc sau có 1 chàng trai trẻ bước vào anh ta thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người từ già trẻ lớn bé.Anh ta bước vào ngồi đối diện với người đàn ông đấy với khuôn mặt lạnh tanh.
_Tiểu Phương nó có khỏe không Thiếu Gia?-Ba Tiểu Phương vội hỏi ngay khi vừa thấy Minh Quân.
_Ông mà cũng biết quan tâm tới cô ấy ư????Cô ấy vẫn bình thường.-Minh Quân khẽ nhếch mép.
Ông Dương thở phào nhẹ nhõm sau lời nói của Minh Quân.Ông ấy cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
_Tôi muốn hỏi ông 1 chuyện.Tiểu Phương…..-Minh Quân ngập ngừng.
_Tiểu Phương làm sao????-Ông Dương hồi hộp.
_Cô ấy có vấn đề gì về sức khỏe không??-Minh Quân hồi hộp nói.
_Vấn đề???Vấn đề gì ạ????-Ông Dương bất ngờ.
_Hồi sáng tôi thấy cô ấy có triệu chứng khó thở và đã cho người điều tra nhưng các tài liệu cho thấy sức khỏe của cô ấy bình thường nhưng tôi đoán là ông biết được điều gì đó.-Minh Quân dùng đôi mắt nhìn xoáy vào mắt ông Dương như muốn đọc hết suy nghĩ của ông vậy.
_Khó…..t…hở…..à????K….hông….p…hải…đâu….Thiếu…g…ia…nhầm rồi-Ông Dương xua xua tay và tìm cách lẩn tránh ánh nhìn của Minh Quân.
_Nói dối.Ông tưởng rằng tôi sẽ tin ông sao???Không bao giờ còn nếu ông không nói thì tôi sẽ đuổi Tiểu Phương ra khỏi nhà và sẽ không đầu tư vào Dương Thị 1 đồng nào nữa.Sao ông thấy sao????-Minh Quân hămdọa.
_Đừng.Tôi van Thiếu Gia đó.Tôi không muốn Tiểu Phương sẽ có 1 tương lai u tối như tôi.Tôi thì sao cũng được nhưng Tiểu Phương nó không thể sống khổ cực như tôi được.-Ông Dương nói như sắp khóc.
_Vậy thì nói mau đi.-Minh Quân ra lệnh.
_Thật…..r…a….Tiểu Phương nó mắc chứng hen xuyễn nặng không thể sống trong môi trường ngột ngạt hay dầm mưa quá lâu.-Ông Dương bình tĩnh nói mặc dù lòng ông đang rất đau ông không muốn nói ra bí mật mà Tiểu Phương đã muốn chôn vùi trong suốt thời gian qua.
Minh Quân gần như ૮ɦếƭ lịm sau lời nói của ông Dương.Anh không nghĩ Tiểu Phương lại mắc chứng bệnh như vậy????Không không thể như thế được anh phải cứu lấy cô phải cứu bằng mọi cách cũng như đang cứu cái chức Chủ Tịch đang lung lay.Chỉ cần Tiểu Phương rời khỏi cuộc đời này xem như anh không thể với tới cái chức Chủ Tịch Minh Thị được.
_Tại sao ông lại không nói cho tôi biết trước lại còn không tìm cách chữa trị cho cô ấy nữa?-Minh Quân tức giận.
_Bệnh của Tiểu Phương là bẩm sinh từ khi sinh ra đã mắc phải rồi không thể cứu chữa được còn việc tôi không nói cho Thiếu Gia biết bởi vì…..Tiểu Phương không muốn ai biết về sức khỏe của nó.Nó không muốn bị xa lánh.-Ông Dương nói trong đau khổ.
Sau đó,Minh Quân trở về Minh Thị trong tâm trạng bàng hoàng anh chẳng thể bắt đầu vào công việc khi anh nhìn vào bất cứ cái gì trong phòng thì hình ảnh của Tiểu Phương lại hiện ra.
Đúng 4h chiều,Tiểu Phương vươn vai với lấy túi xách đi ra khỏi phòng.Minh Quân đã đứng chờ sẵn bên ngoài.Hai người nắm tay đi xuống đại sảnh.Vừa đi Tiểu Phương cứ nói líu lo còn Minh Quân thì im lặng như cái xác không hồn.
_Anh bị làm sao thế??Sao chẳng nói gì thế hả??-Tiểu Phương nhìn Minh Quân dò xét.
_Không sao.-Minh Quân trả lời như 1 cái máy rồi mở cửa xe cho Tiểu Phương.
Vừa về đến nhà Tiểu Phương chưa kịp uống miếng nước Minh Quân đã nắm tay cô lên phòng.Anh ấn cô ngồi xuống giường khóa trái cửa lại và ngồi xuống đối diện cô.
_Anh làm sao thế???Anh bị thần kinh à???-Tiểu Phương bực mình định đứng lên nhưng Minh Quân đã vội níu cô lại và ấn cô ngồi xuống.
_Phải thần kinh tôi đang có vấn đề đấy.Tại sao cô không nói cho tôi biết?-Minh Quân nhìn Tiểu Phương với đôi mắt đầy tức giận.
_N….ói……nói….c….ái….gì????-Tiểu Phương dường như đã đánh hơi được điều gì từ Minh Quân.
_Này tôi nghĩ cô không ngốc đến nỗi đó đâu.Nếu cô muốn thì tôi sẽ nói thẳng ra luôn.Chuyện cô bị chứng hen xuyễn nặng.Sao cô không nói cho tôi biết???
_Ai nói cho anh biết???-Tiểu Phương cúi gầm mặt xuống.
_Cô không cần phải biết.Cô trả lời cho tôi biết đi cô mắc chứng hen xuyễn thật đúng không???-Minh Quân dùng tay Ϧóþ chặt bờ vai của Tiểu Phương.
_Anh đã biết rồi thì tôi chẳng cần phải giấu làm gì???Đúng tôi mắc chứng bệnh đó đấy.Nhưng anh đừng bận tâm tôi sẽ không cần anh giúp đỡ đâu.-Tiểu Phương nhìn Minh Quân cười nửa miệng.
_Tôi hỏi tại sao cô không nói cho tôi biết?-Minh Quân lặp lại câu hỏi.
_Nói nói ra thì căn bệnh của tôi sẽ chấm dứt ư?Mà việc gì tôi phải nói cho anh biết chứ.Đó chẳng phải là việc của anh.Chẳng phải anh đã nói ngay từ đầu rồi sao việc anh anh lo việc tôi tôi lo.Chúng ta chỉ đang đóng kịch thôi mà.Tôi mong anh hãy nhớ điều đó và đừng xen vào chuyện của tôi nữa.-Tiểu Phương nói 1 hơi may mà phòng của cô là phòng kín có hét to cỡ nào bên ngoài cũng chẳng nghe thấy chứ nếu không thì lộ tẩy hết rồi.
_Được thôi từ nay tôi sẽ không quan tâm tới cô nữa mà nói thật nhá cô là cái gì mà tôi phải quan tâm chứ cô chỉ là 1 món hàng thôi.Tôi thích thì sài không thích thì cho vào sọt rác.-Minh Quân mỉa mai nhưng anh thực sự tức giận vì lời nói của Tiểu Phương chẳng khác nào cô nói anh nhiều chuyện.
Nói xong Minh Quân đóng sầm cửa lại đi ra khỏi nhà.Tiểu Phương chẳng thèm quan tâm cô cứ thản nhiên làm việc,ăn cơm rồi ngồi xem phim bộ.Mãi đến 11h khuya,sau khi xem hết mấy đĩa phim bộ cô mới phát hiện ra Minh Quân chưa về.Tiểu Phương bắt đầu lo lắng cô nhấn máy gọi cho Minh Quân nhưng cái cô nhận được không phải là giọng nói của anh mà chỉ là tiếng tút….tút….tút…. buồn tẻ.
Cô cứ gọi đi gọi lại mấy chục lần Minh Quân cũng không thèm nghe máy.
_Mà mắc gì mình phải quan tâm tới anh ta chứ?Hồi nãy đã nói là sẽ không quan tâm tới chuyện của nhau nữa rồi mà.Tiểu Phương mày làm sao thế???Không được quan tâm tới anh ta nữa.Không được.-Tiểu Phương lẩm bẩm.
_Mãi sao Thiếu Gia vẫn chưa về vậy?Không khéo cậu ấy lại trở về như ngày xưa nữa thì…..-Ông Quản Gia lo lắng.
Tiểu Phương ngồi nghe lời của ông Quản Gia nói liền quay sang hỏi:
_Ngày xưa là sao vậy bác??????
_Vậy là Tiểu Thư không biết gì về quá khứ của Thiếu Gia à?-Ông Quản Gia có hơi bất ngờ.
_Dạ…..cháu….ng…hĩ….đó…l…à…chuyện….r….iêng…tư nên k…hông…d…ám hỏi.-Tiểu Phương lung túng vớ đại cái lý do nói ngay cả cô cũng không biết rằng mình đang nói cái gì.
_Nhưng bác có thể nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy không?Để cháu có thể giúp anh ấy vượt qua.-Tiểu Phương tò mò.
Ông Quản Gia có hơi ngần ngại vì ông không muốn nói ra bí mật của Minh Quân nhưng nghĩ Tiểu Phương là vợ của anh dù gì cũng phải biết nên ông quyết định nói với cô.
_Vào năm lớp 11 Thiếu Gia có thích 1 cô nữ sinh trong trường cấp 3.Lúc đó,cậu ấy hòa đồng vui vẻ với mọi người lắm chứ không như bây giờ lúc nào cũng lạnh lùng.Thiếu Gia và cô gái ấy quen nhau được 1 năm thì Thiếu Gia phát hiện ra cô ấy chẳng yêu thương gì cậu ấy cô gái ấy đến với Thiếu Gia vì tiền.Thiếu Gia đãsống trong đau khổ suốt 3 năm trời.Sau đó cậu ấy thề là sẽ không bao giờ tiếp xúc với 1 người con gái nào nữa suốt ngày hễ tan sở là cậu ấy lại đi nhậu nhẹt say sưa.Hôm Thiếu Gia đưa Tiểu Thư về tôi cũng thấy hơi bất ngờ.Tôi biết rằng Thiếu Gia vẫn chưa quên hẳn và chờ đợi cô gái ấy.Tôi mong Tiểu Thư có thể giúp Thiếu Gia vượt qua chuyện này.Chuyện tôi nói cô đừng nói với Thiếu Gia nhé.-Ông Quản Gia có vẻ rất buồn.
Tiểu Phương có vẻ rất sốc sau khi nghe những lời nói của Quản Gia cô không ngờ Minh Quân lại có 1 quá khứ buồn như vậy.
_Dạ cháu biết rồi.Cháu sẽ giúp anh ấy vượt qua.-Tiểu Phương cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.vn
Ngoài miệng cô nói là sẽ giúp Minh Quân vượt qua cú sốc này nhưng cô chẳng biết phải làm gì?Quan hệ giữa cô và Minh Quân chỉ là giả.Cô và anh chẳng là gì của nhau làm sao cô có thể giúp anh được đây.