Chương 65: Nhật Bản
Sau mấy tiếng đi máy bay, cuối cùng máy bay tư nhân của anh cũng hạ cánh tại khu vườn rộng lớn phía trước căn biệt thự. Đến nơi cũng là đã chiều tối, Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng bế Vương Tử Huyên đang say giấc, có lẽ vẫn còn mệt do cơn sốt nên cô mới ngủ không biết trời chăng gì.
Hai hàng vệ sĩ đứng trước cúi đầu chào, nhanh chóng bị Hắc Phong cản lại để bọn họ không đánh thức chủ mẫu dậy. Vào đến nhà, anh bế cô lên thẳng phòng, mà cô sau khi được đặt xuống chỉ cựa quậy một chút rồi lại ngủ say giấc. Nam Cung Hạo Thiên yêu chiều vuốt mái tóc cô, nhẹ giọng mắng
- Quỷ tham ngủ.
Tuy nói là mắng, nhưng trọng giọng nói đã bảy phần dịu dàng ba phần cưng chiều. Anh đắp chăn cho cô xong rồi rời đến thư phòng, Nam Cung Hạo Thiên nhìn ba người đang đứng trước mặt lạnh giọng hỏi
- Đã tra ra vị trí?
- Vâng, thưa chủ tử, hiện giờ ông ta đang ở Tokyo Disneyland Hotel tại Uarayasu tỉnh Chiba của Nhật Bản.
- Tập hợp tất cả tối nay xuất phát
- Tập hợp tất cả tối nay xuất phát.
- Rõ.
Hắc Phong, Hắc Ảnh, Hắc Mộng sau khi nhận lệnh xong liền rời đi. Nam Cung Hạo Thiên ngã người ra đằng sau, hai tay day day huyệt thái dương thì nghe tiếng cửa mở. Anh không mở mắt liền lạnh lùng hỏi
- Chuyện gì?
-...
Không nghe thấy tiếng trả lời, Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày, mở mắt ra nhìn người đang đứng phía cửa không dám bước vào. Anh nhếch môi nhìn Vương Tử Huyên, giọng dịu đi phần nào
- Đã tỉnh?!
Gật gật đầu
- Lại đây.
Vương Tử Huyên không cãi lời ngoan ngoãn bước về phía anh, khi còn cách ăn cỡ bai bước thì đã bị anh kéo mạnh vào lòng. Lúc lấy lại tinh thần đã thấy mình ngồi trên đùi anh, Nam Cung Hạo Thiên vùi đầu vào tóc cô, anh hít mùi hương quen thuộc trên người cô, nhẹ nhàng nói
- Tối nay anh đi công việc, em ở nhà ngủ trước. Đừng đợi, biết chưa.
- Vâng.
Cô không nghĩ nhiều mà trả lời ngay, cô vẫn nghĩ anh giận mình vì chuyện lúc trước nên không có phản đối. Cũng phải, anh đi công tác rồi sẽ về vậy mà cô một mực đòi theo anh không giận mới lạ. Càng nghĩ cô càng nghĩ mình ngốc, không tự chủ đưa tay lên cốc đầu. Mà Nam Cung Hạo Thiên nhìn động tác của cô liền nhanh tay cầm tay của cô lại, nói với giọng trách cứ nhưng tám phần là lo lắng
- Làm gì vậy hả? Có phải rất đau hay không? Về sau không được tự làm mình đau, nghe không?
- Dạ.
Thấy cô cúi gầm mặt, trả lời ỉu xìu liền lo lắng khi nãy mình lớn tiếng liền nâng mặt cô lên, ngay lập tức bị doạ sợ
- Bảo bối, không khóc. Anh không mắng em, chỉ lo lắng cho em...
Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Vương Tử Huyên vùi đầu vào иgự¢ anh thút thít nói
- Hic...sau này...em sẽ không làm anh giận nữa. Huyên sai rồi, anh đừng không để ý tới Huyên có được hay không?
- Bảo bối, anh không giận em. Chỉ giận bản thân lớn tiếng với em, ngoan, anh không bao giờ không để ý bảo bối. Biết hay không hả? Không được nghĩ lung tung.
- Dạ.
- Ngoan, bây giờ anh phải đi rồi. Nhớ ăn tối rồi mới ngủ.
Anh yêu thương vuốt nhẹ mái tóc cô, nhận được cái gật đầu chắc chắn của cô anh mới hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đứng dậy rời đi. Vương Tử Huyên nhìn anh khuất bóng liền ngồi lì trên ghế không muốn rời nữa bước, đúng lúc này người hầu của khu biệt thư lên, gõ cửa sau đó cung kính nói
- Chủ mẫu, chủ tử bảo người xuống ăn tối.
- Được.
Vương Tử Huyên không để ý cách xưng hô của cô hầu cho lắm. Liền đi xuống phòng ăn, sau khi ăn xong cô lên phòng tắm rửa, bỗng đầu óc quay cuồng phía trước còn lại mảnh tối tăm, cô rơi vào hôn mê.
Tại Tokyo Disneyland Hotel
Phòng VIP
Người đàn ông mặc áo choàng ngủ màu trắng, trên tay vân vê ly rượu vang đỏ. Lúc này cánh cửa phòng bật mở, một người áo đen bước vào
- Lão đại, đã đen cô ta nhốt lại.
- Tốt, ta không muốn lại thất bại như lần trước.
- Dạ.
- Ngươi lui ra ngoài.
- Vâng.
Tên áo đen lui ra ngoài, cũng đúng lúc đó phòng tắm bật mở. Một người phụ nữ trẻ tuổi với thân hình nóng bỏng bước ra, trên người ả chỉ quấn chiếc khăn tắm. Người đang ông đặt ly rượu xuống, nhìn ả nhếch môi. Ra hiệu cho ả lại gần, ả bước lại nhìn người đàn ông nói
- Lão đại.
- Ừ.
Ả thấy người đàn ông không hành động gì, liền lớn mật tự ả ngồi lên đùi ông ta, tay cũng gỡ khăn tắm quấn trên người ra. Ả áp bầu иgự¢ của mình vào иgự¢ ông ta, bàn tay cũng bắt đầu ϲởí áօ ngủ ông ta ra. Người đàn ông thở dốc, ả vui vẻ rời khỏi đùi ông ta, hai chân quỳ xuống cầm dương v*t của người đàn ông đưa lên miệng liếm ʍúŧ, người đàn ông thở dốc thoả mãn, ông ta giữ chặt đầu ả sau đó ấn dương v*t vào sâu trong miệng ả. Ả thở dốc, người đàn ông đưa tay xoa nắn nơi đẫy đà của ả khiến ả ՐêՈ Րỉ
- Ưm...lão đại...ah...
- Muốn không?
Giọng ông ta có chút khàn ᴆục vì Dụς ∀ọηg hỏi người phụ nữ đang nằm dưới thân mình.
- Muốn...ah...muốn...lão đại...cho em ư...ah...
Ả vừa dứt lời, ông ta đã mạnh bạo đi vào bên trong ả, luận động nhanh chóng. Ả không ngừng ngâm nga
- Ah....sướng....quá...lão đại...ưm~…nhanh a...nhanh nữa a..ư~
- Dâm đãng.
Ông ta nhìn ả khinh bỉ nói, sau đó ra vào ngày càng nhanh. Hai tay ả bấu chặt vào vai người đàn ông, chẳng phút trong bên trong căn phòng chỉ còn lại những tiếng ՐêՈ Րỉ và thở dốc.
Ở một nơi khác, Nam Cung Hạo Thiên quan sát màn hình theo dõi lạnh lùng phun ra hai chữ
- Kinh tởm.
Nhưng ngược lại với anh, những người thuộc hạ kia mặt đã đỏ lên như gấc, sao chủ tử có thể bình thản khi nhìn thấy cảnh nóng kia a. Nam Cung Hạo Thiên làm như không nghe những lời oán trách kia liền ra lệnh cho Hắc Ảnh
- Chuẩn bị tấn công.
- Rõ.