Cuộc vui nào chẵng có điểm dừng,cuộc đua nào không có điểm kết.Con người cũng vậy,cây kim trong bọc không có ngày lòi ra.1 cơn mưa nhỏ dai dẳng bám theo 3 con người trong 1 cuộc chơi.Cuộc chơi này đã đến lúc phải có điểm kết hay là Game Over.Ướt,lạnh,tất cả hòa quyện vào làng không khí âm u của khu mộ cổ.Hắn bần thần nhìn nó bước đi giữa màng mưa,đôi vai nhỏ bé của nó run lên bần bật từng phút một.Hắn ước hãy cho hắn 1 điểm tựa đúng đắn để hắn có thể nắm lấy tay nó để nó không bị lạnh.Hình ảnh,lời nói của cuộc hẹn quây quanh đầu hắn.
*************(Quá Khứ)Cuộc hẹn tại Đồi Cát*********
Hắn và nó đang đùa rất vui thì có điện thoại hẹn hắn ra đồi cát nên hắn phải tạm biệt nó.Trước khi đi nó còn chủ động hôn lên môi hắn,hạnh phúc chạy khắp tim hắn.Nhưng cảm giác bất an không kém cũng bám theo hắn.Đi gần tới đồi cát hắn thấy 1 cô gái khá quen thuộc bận 1 chiếc áo đầm trắng đang tung bay trong gió,hình ảnh ấy thật cô độc không kém phần nguy hiểm.Khi lại tới gần ,hắn định kêu Hl thì Hl quay mặt lại nhìn hắn
_Đúng giờ thật_Hl cười
_sao lại là em?_hắn hỏi ngạc nhiên
_àh định hẹn anh đi chơi Valentine đó mà_Hl cười thật tươi
_À...xin lỗi em nhưng anh đã có người yêu rồi_Hắn bối rối vì dù sao từng có thời gian hắn và Hl cũng hay giỡn như thế.
_Không sao! hôm nay em hẹn anh ra đây là có một chuyện khác_Hl thở dài ra vẻ buồn phiền
_Chuyện gì???_hắn vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
_Thật ra người yêu anh là Hoàng Anh Nhi chứ không phải Hoàng Anh Thư_Hl đang chờ hắn nổi giận lên như từng nổi giận với nó
_Àh thật ra anh đã biết từ ngày đầu tiên Cô ấy bước vào nhà anh rồi,từ cách ăn nói đến cách ăn mặc và cả tính cách_Hắn mỉm cười nhìn Hl
_anh..biết rồi,vậy tại sao anh còn..._Hl nhìn hắn
_Nhờ vậy mà anh và cô ấy sống hạnh phúc như thế này,thôi trể rồi anh về đây_hắn mãn nguyện nhìn Hl,bước đi
_Khoan đã_1 giọng nói xa lạ đối với hắn.
Hắn quay mặt lại nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy,một người đàn ông đội chiếc mũ che khắp khuôn mặt,trên tay cầm điếu thuốc đang hút.
_Xin lỗi,tôi không biết ông_hắn nhăn mặt
_àh,chắc chắn tôi thì cậu không biết nhưng Cô "người yêu" bé nhỏ của cậu thì cậu phải biết rất rõ nhỉ_Dương Lai nhếch mép nhìn hắn
5 chữ "cô người yêu bé nhỏ" lọt vào tai hắn,lập tức hắn bước lại phía ông ta và Hl.
_có chuyện gì_hắn hỏi
_bình tĩnh nào cậu Thiên Vương
Hắn nhìn ông ta bằng ánh mắt không chút thiện cảm,mà ông ta cũng chẵng có mấy thiện cảm đối với hắn,Hl đang trông chờ vào ông ta.Ông ta Bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng,hít một hơi sâu rồi nói,nói một điều cực kì quan trọng:
_HOÀNG ANH NHI BỊ SUY HÓA THẬN GIAI ĐOẠN HAI,VÀ NẾU KHÔNG CÓ THẬN THAY THẾ THÌ THỜI GIAN SỐNG LÀ 3 THÁNG_thật chậm và từ từ ông ta nói từng chữ một.
Ngạc nhiên,hoài nghi,đau đớn là tất cả những gì trong hắn từng chút một,3 tháng sao?người hắn yêu sẽ sống 3 tháng nữa thôi sao?Hắn không tin,ánh mắt đau khổ nhìn ông ta.Ông ta móc trong túi áo khoác 1 tờ giấy trắng đưa cho hắn.Hắn đọc từng chữ một,tờ giấy tung bay,hắn ngồi bệch xuống bãi cát,một giọt nước mắt lại rơi trên mặt hắn,rốt cuộc thì ông trời sẽ chia cắt hắn và nó đến khi nó.Trong tờ giấy là chứng nhận bác sĩ về căn bệnh của nó.Bàn tay hắn bấu chặt vào nhau đến rỉ máu.
_Cô ấy có thể sống nếu có Thận thay thế_Ông ta nói
1 chút hi vọng,1 chút ánh sáng nhỏ nhoi lé lên trong tim hắn.Nhưng hắn biết 1 khi ông ta nói vậy thì sẽ có điều kiện.Đời,không ai cho không ai thứ gì.
_Điều kiện?_hắn nói
_haha đúng là Cậu chủ tập đoàn có tiếng,HL là Người cùng thận Với Nhi,Và chỉ có Hl thôi,1% là sẽ có người thứ 2,nếu như chậm trễ thì cậu cũng biết_ông ta nói
Hl sao?Hl là người cùng thận với nó sao?một sự ngạc nhiên đến bất ngờ đối với hắn,nghĩ là Hl sẽ tình nguyện cứu nó vì hồi xưa Hl rất tốt.Hắn nhìn Hl bằng một ánh mắt đau khổ,nhưng đáp lại hắn là ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ.
_Anh phải ở bên tôi 3 tháng và chuyển 30% cổ phần của anh cho tôi_Hl nói và ra dấu với hắn.
30% đối với hắn không lớn để mua sự sống cho nó nhưng 3 tháng xa nó là thời gian bất tận trong lòng hắn.Nhưng không cứu nó,Nó sẽ ૮ɦếƭ.
_sao? con số quá rẻ để mua sự sống mà đúng không???haha và 30 % nữa
_Tôi đồng ý_hắn nói trong tuyệt vọng
Hắn biết và đủ chất xám để hiểu rằng Hl đã thay đổi quá nhiều,hầu như là tất cả.Một con quỉ đội lốt người đang ở trong Hl.
************Hiện tại**********
Nó đang tiến lại 1 chiếc xe BWN đen đang chờ sẵn,chỉ 1 phút thôi 1 phút nữa nó sẽ bước lên xe về một nói rất xa,xa hắn và tất cả những gì trải qua.
Ầm Ầm
Sét đánh là để níu chân nó lại hay để đánh lên sự ngu dốt của hắn,con người không bao giờ hoàn hào từ A đến Z,hắn cũng thế hắn không hoàn hảo toàn mặt để cứu nó được.Tâm trí đang cản bước chân hắn lại,còn Suy nghĩ đang thúc hắn hãy đến nắm tay nó.Hắn phải làm sao?nếu nắm tay nó thì đồng nghĩa với việc nó sẽ rời xa hắn mãi mãi cũng giống như câu nói:Thà làm 2 đường thẳng song song để được nhìn nhau mãi mãi,còn hơn làm hai đường chéo nhau chỉ gặp nhau 1 lần rồi mãi mãi rời xa.Dòng suy nghĩ cứ trôi đi như thế,nhẹ nhàng nhưng cũng thật rắc rối.
Phát súng vang lên thật nhẹ nhàng nhưng thật ghê rợn và dường như mọi thứ xung quanh kể cả thời gian cũng ngừng lại để xem 1 chuyện kinh hoàng xảy ra.Bóng dáng nhỏ bé của nó đang từ từ ngã xuống,thật nhanh và cũng thật kinh khủng.1 dòng máu đỏ chảy ra,nhanh như cắt dòng máu ấy loang đi.Bàng hoàng hắn nhìn.Nó ư? một người vừa tát hắn bây giờ nằm giữa dòng máu sao.Không,hắn chạy thật nhanh lại phía nó.Đôi mắt khủng hoảng nhìn khắp nơi.Nâng đôi vai nó lên,hắn không tin,tất cả diễn ra như một trình tự được sắp xếp đến nỗi hắn không nhớ đâu là thật đâu là mơ.
_Tỉnh lại Nhi,nghe anh đừng ngủ,nhé,đừng ngủ_hắn dùng hết bản năng của mình để thúc nó đừng ngủ
Nó nhìn hắn,nó biết hắn còn quan tâm nó chứ,nhưng sao nó buồn ngủ quá,Như là nó uống mấy viên thuốc an thần hay sao mà mắt nó chỉ muốn ngủ một giấc thôi.Vui lắm,lòng nó giờ vui lắm,nó run run đưa bàn tay mình lên vuốt nhẹ giọt nước mắt đang sắp hạ cánh trên khuôn mặt mà nó từng bị mê hoặc này.
_Em...buồn ngủ lắm_nó ráng từ sức một
_Không.em không được ngủ,Mở mắt ra nhìn anh_Hắn hét lên,hắn biết khi nó nhắm mắt thì nó sẽ tận hưởng một giấc ngủ mà người đời thường bảo rằng giấc ngủ ngàn thu.
_1 chút thôi,1 chút Vợ sẽ dậy mà_nó mỉm cười
Hắn không thể nói được bất cứ lời gì nữa,ôm nó vào lòng như một vật báu không thể lìa xa.Viên đạn đang nằm trong lòng иgự¢ nó cũng như đang nằm trong lòng иgự¢ hắn.Đôi mắt thiên thần của nó khẽ chảy ra một giọt nước mắt,một giọt nước mắt thắm đẫm máu.
_Không!đừng nhắm mắt,ráng lên sắp đến ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta rồi,ráng lên_hắn lay lay nó
_Ừ!em sẽ cố gắng đợi_nó làm động tác xoa vào má hắn
Cứ như thế chiếc xe cứu thương chạy vụt hết tốc lực.Nhưng mà nó không thể chịu được nữa rồi,mắt nó mờ đi,tai nó không thể nghe bất cứ thứ gì.Chỉ có tia sáng đang ôm chặt nó là tỏa ra hơi ấm sưởi ấm cho nó thôi.Đầu nó lại tràn về vô vàng kí ức hắn và nó,Từ việc hắn đeo nhẫn cho nó,đến việc hắn hôn nó.Tất cả,nó mỉm cười thật tươi mặc cho viên đạn đang làm nó rời xa cuộc đời này mãi mãi.Đến rồi,cổng bệnh viện,nó thấy nhiều người đang đẩy nó đi trên một chiếc xe,đôi mắt nó từ từ khép lại,nhưng nụ cười vẫn thế.
_KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG_hắn hét lên khi thấy nó nhắm mắt lại
_xin lỗi mời anh đứng ngoài đây để chúng tôi tiến hành làm việc
_Nếu không cứu được cô ấy thì cả bệnh viện này sẽ phá sản_hắn gầm từng chữ vào mặt cô y tá.
Cánh cửa phẫu thuật từ từ khép lại nghĩa là hắn phải ngồi chờ trong vô vọng.Nhưng lí trí vẫn còn,hắn móc điện thoại ra
_Alo tôi nghe cậu chủ_1 giọng khá lạnh vang lên
_Điều tra cho tôi,ai đã bắn phát Súng Lục Hướng Tây,9h sáng tại Khu Mộ Cổ_Hắn lại trở về vẻ tàn nhẫn thường ngày.Phòng phẫu thuật cứ mở ra rồi khép vào chẵng có ai hỏi hắn dù chỉ là 1 câu "ai là người nhà của Hoàng Anh Thư".5 tiếng,đã 5 tiếng trôi qua,chiếc áo sơ-mi trắng của hắn dính đầy máu làm cho ai ai cũng nhìn nhưng hắn mặc.Hắn sợ sau khi hắn rời đây dù chỉ là nửa bước thì sẽ có thứ khác ςướק nó đi mất.Lại thêm 1 tiếng nữa trôi quá,mọi chuyện vẫn thế.Thời gian cứ như con số thế kỉ đối với hắn.
***********Nhà Hoang*******
_tai sao người dám???_1 giọng nói
_Chuyện gì mà tôi không dám,haha_1 giọng khác
***********Bệnh viện***********
Cạch
Cánh cửa phòng bật mở,vị bác sĩ bước ra.
_Ai là Người nhà của bệnh nhân Hoàng Anh Thư_giọng nói thật chậm và thật nguy hiểm
_Tôi_hắn lạnh nhạt trả lời
_Tôi phải thông báo rằng...Cô đây chỉ sống được khoảng 2 tuần nữa_giọng nói run run sợ hắn sẽ nỗi trận lên.
Hắn ngồi bệch xuống sàn đất,tất cả là dấu chấm hết.Không,hắn không nỗi giận cũng chẵng la hét,vì vậy cũng chẵng được gì.Hắn không cần bất cứ thứ gì nữa,không người tình,không công ti,không cứu chữa.Hắn chỉ muốn ôm nó,ôm cho đến khi không còn ôm được nữa.Hắn khóc,lại khóc vì đau.Tất cả lại chìm vào khoảng thời gian vô định,không định hướng được