Cuộc chiến giữa fan hai nhà diễn ra ngày càng kịch liệt, thậm chí có dấu hiệu mất kiểm soát, rất nhiều bình luận mang tính công kích cao xuất hiện gây ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của cả hai. Nhưng mà không hề nghi ngờ gì, người được lợi chính là Hạ Điềm.
Hạ Điềm vốn cũng chỉ là một diễn viên mới không nổi bật lắm, nhưng nhờ ứng đối linh hoạt trong show của Dịch Đường, lại thắng được Vương Tuyết Tình trong khâu đối đáp, nhất thời được mọi người quan tâm hơn rất nhiều.
Cô quay trở lại công ty Lạc Hoa rồi, nhưng hiện tại không có ý định xuất hiện, mà là ngoan ngoãn dưỡng thai trước.
Một tuần trôi qua, công tác chuẩn bị đám cưới của Lạc Thần đã hoàn tất. Bọn họ bí mật tổ chức đám cưới, cũng chỉ mời người quen thân thiết.
Chỉ riêng phần trang trí của lễ cưới đã ngốn không biết bao nhiêu tiền, lúc Hạ Điềm biết được việc này liền tức giận mắng Lạc Thần một trận. Cô biết anh nhiều tiền, nhưng một cái đám cưới xa hoa như vậy là không cần thiết!
Đáng tiếc, Lạc Thần vẫn kiên quyết không đổi thái độ.
Anh nói: “Đám cưới bí mật như vậy đã khiến em chịu thiệt thòi rồi, còn muốn anh làm đơn giản một chút? Nếu không phải em nằng nặc đòi giấu chuyện này, anh định lên trang nhất ngồi vài hôm đây.”
Cái gì mà lên trang nhất ngồi vài hôm? Hạ Điềm đen mặt đánh vào vai Lạc Thần một cái, hy vọng anh đừng làm rộn. Cô chỉ vừa phất lên trong giới, đa phần fan đều là fan nam đó! Bây giờ họ vừa mới thích cô một chút, lỡ mà biết cô kết hôn thì sẽ quay mặt rất nhanh cho xem.
Vậy nên, việc Hạ Điềm đã có gia đình phải giấu đến khi cô đứng vững chân trong giới mới được.
Ngày đám cưới diễn ra, Lạc Chi Quang ngoài ý muốn xuất hiện trong chỗ ngồi của nhà trai, khiến bầu không khí nơi đó trở nên kì quặc. Ngoài ông ra còn có một vài họ hàng thân thích cũng được mời tới, so với bên nhà gái, bọn họ càng ngạc nhiên hơn rất nhiều. Một thời gian dài không có tin tức gì, đột nhiên nhận được thư mời đám cưới, mà còn là của Lạc đại thiếu gia khó tính nữa.
Càng làm họ khó hiểu là, cô dâu không phải Vương Tuyết Tình.
Lạc Chi Quang nhắm trúng con gái nhà họ Vương từ khi cô nàng còn rất nhỏ, bây giờ ở đâu nhảy ra một Hạ Điềm, ông ta không phản đối sao?
Đây chính là ý nghĩ của đại bộ phận người tham dự tiệc cưới.
Thực chất, Lạc Chi Quang sao có thể không phản đối? Nhưng ông làm được gì chứ? Hôn ước là bố của ông định ra, con trai cũng rất phối hợp, chấp nhận cưới!
Có khổ mà không thể nói, Lạc Chi Quang đành lẳng lặng đồng ý cô con dâu này. Huống chi, chuyện Vương Tuyết Tình và Lạc Hy làm ra cũng khiến ông cảm thấy có chút áy náy.
Thở dài một hơi, nhìn Lạc Thần ở trên sân khấu nắm tay Hạ Điềm, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh rộng lớn, trên đầu tràn ngập bong bóng, dưới chân thảm dày phủ hoa.
Âu phục phẳng phiu đẹp mắt, váy cưới trắng tinh hoa lệ.
Nam thanh nữ tú, nhẹ nhàng nắm tay trao nhẫn.
Trên mặt Lạc Thần không giấu được nụ cười hạnh phúc, thời khắc này, toàn bộ lạnh lùng hóa thành ôn nhu. Hạ Điềm vốn tính tình sôi nổi phóng khoáng cũng vì hôm nay, vì anh mà nguyện trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, thanh lệ động lòng người.
Hạ Mạc đứng ở trong góc lấy tay lau nước mắt, lẳng lặng khóc, từ hôm nay trở đi, chị thật sự đã thuộc về người khác rồi. Không còn là bà cô đanh đá thích bắt nạt cậu nữa, cũng sẽ không thèm giành đồ ăn với cậu.
Mẹ Hạ cũng nhịn không được cảm khái một tiếng, hai mươi mấy năm, con gái cuối cùng vẫn phải gả ra ngoài. Bà đưa tay xoa đầu con trai, không ngờ càng an ủi càng khiến thằng bé nước mắt giàn giụa.
“Có cái gì mà khóc? Chị của con lấy được người chồng tốt thì nên vui thay cho chị chứ?”
“Mẹ không biết gì hết!” Hạ Mạc mắc cỡ quay đầu đi.
Mặc dù bình thường hai chị em luôn đánh nhau giành đồ, cậu cũng bị ăn Hi*p suốt, nhưng tình cảm của hai người rất tốt. Cậu cảm thấy chị cưới quá sớm, nên ở nhà thêm vài ba năm nữa thì đúng hơn.
Tô Ngữ chép miệng chê cười:
“Con trai lớn phải biết làm chỗ dựa cho người khác, mạnh mẽ lên, em thế này bao giờ mới có bạn gái được?”
Hạ Mạc đang kích động, bị người ta chọc giận, lập tức mở miệng phản bác:
“Chị còn nói em? Chị xem chị đi, tới giờ vẫn chưa có bạn trai!”
“A! Cái thằng nhóc này chán sống rồi!” Tô Ngữ nhỏ giọng kêu lên, dùng tay nhéo lỗ tai Hạ Mạc.
Trình Tiêu đứng bên cạnh hơi nhếch khóe môi, muốn cười lại thôi. Từ lúc ban đầu cô đi theo làm vệ sĩ riêng cho Hạ Điềm, bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình như có thêm rất nhiều bạn tốt.
Cô… thích cuộc sống như bây giờ. Thật sự hy vọng sẽ mãi được như lúc này, vui vẻ.
Sở Dương tiếc nuối nhún vai, hắn cũng nhận ra mình là nam phụ trong câu chuyện này, nên không còn cách nào khác là chúc phúc cho hai người kia.
Đám cưới diễn ra trong thầm lặng, có người vui, có người buồn.
Thời gian thấm thoát đi qua, Hạ Điềm cũng bước vào giai đoạn dưỡng thai quan trọng, đó chính là… nghén.
Mọi người sẽ không hiểu được cảm giác này, ăn cũng nôn ọe, không ăn cũng nôn ọe. Hạ Điềm chỉ cảm thấy lấy chồng đúng là thảm cảnh nhân gian, không, là địa ngục nhân gian!
Cô được rước về biệt thự riêng của Lạc Thần sống cùng anh, để tiện chăm sóc cô, anh còn đầu tư thêm một căn biệt thự cách đó không xa để mẹ Hạ, Tô Ngữ và Trình Tiêu thường xuyên qua lại.
Sau một trận nôn khan đến choáng váng, Hạ Điềm nằm trong vòng tay Lạc Thần yếu ớt mắng:
“Đều tại anh! Sau này em không muốn mang thai nữa đâu!”
Lạc Thần thấy cô hai mắt long lanh sắp khóc, tâm mềm nhũn ra, vội vàng vỗ vỗ lưng cô an ủi:
“Được rồi, tại anh, đều tại anh hết. Có khó chịu lắm không?”