Trong căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng mắng chửi của Vương Tuyết Tình, ban đầu vẫn còn ôm hy vọng bọn họ chỉ là bắt cóc tống tiền, nhưng khi một tên áo đen nắm lấy góc váy của cô, cô thật sự sợ rồi.
Thân thể xinh đẹp run lên bần bật, vừa khóc vừa quẫy đạp, mặt mũi lem luốc mà kêu to:
“Bố tao sẽ Gi*t ૮ɦếƭ chúng mày! Gi*t ૮ɦếƭ lũ dơ bẩn ghê tởm chúng mày!”
Nam nhân vừa mới nắm vào góc váy của Vương Tuyết Tình, còn chưa kịp làm gì thì đã bị cô nàng la to mà nhíu mày.
“Ồn ào ૮ɦếƭ đi được!”
Nhịn xuống xúc động muốn tát cho cô ta một cái, người nọ đưa tay Ϧóþ lấy cổ Vương Tuyết Tình, động tác không quá mạnh nhưng đủ dọa cho cô im bặt. Ánh mắt của người nọ nói cho cô biết, nếu cô còn mắng người, thì sẽ ૮ɦếƭ rất thảm.
Mấy tên đứng gần đó cũng không nhịn được đưa tay che cổ mình, lão đại ra tay đúng là ác mà, không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Người kia hất văng Vương Tuyết Tình ra, quay trở lại chỗ sofa mà ngồi xuống.
“Lão đại, dọa vậy chắc đủ rồi?” Một tên khác nhỏ giọng hỏi.
“Vốn định dọa thêm chút, nhưng nhìn cô ta sợ hãi đến mức như phát điên thế kia thì thôi, chắc đủ rồi.”
Người được gọi là lão đại mắt lạnh nhìn mỹ nữ đang nằm sóng soài trên sàn nhà, đây là tiểu thư gia giáo gì chứ? Vừa rồi mắng bọn họ đúng là không từ nào không dùng, bây giờ tự mình giãy giụa để tóc tai quần áo xộc xệch, nhìn qua có khác gì người điên? Nếu thật sự có người bắt cóc muốn hãm Hi*p cô ta, sợ rằng cũng bị dọa cho cụt hứng.
“Xong rồi?”
Giọng nói trầm thấp vừa vang lên, bốn người áo đen đều quay đầu ra cửa nhìn. Không biết từ lúc nào, Lạc Thần và Sở Dương đã đứng ở nơi đó, người hỏi tất nhiên là Lạc Thần.
“Vâng.”
Người dưới sàn nhà nghe được giọng nói này, mãnh liệt ngẩng đầu lên. Bắt gặp khuôn mặt đẹp trai quen thuộc trong trí nhớ, Vương Tuyết Tình khóc nấc. Gần như trong chớp mắt, cô không muốn tin rằng anh vừa nói chuyện với những người kia, là cô nghe nhầm mà thôi.
Đó không phải Lạc Thần! Anh ấy sẽ không làm chuyện này với cô… Vương Tuyết Tình mờ mịt nhìn anh, rồi lại nhìn người bên cạnh. Cả hai khuôn mặt đều quen thuộc như thế, đều là người từng che mưa che gió cho cô.
Là ai đã từng nói xem cô như em gái? Có ai đối xử với em gái của mình thế này ư? Vương Tuyết Tình im lặng rơi nước mắt, rốt cuộc chấp nhận sự thật.
Đôi môi đỏ mọng khẽ run, nói:
“Lạc Thần, anh thật độc ác.”
Trong giọng cô tràn ngập oán trách, nhưng Lạc Thần lại không chút dao động, anh thay thế tên lão đại ngồi vào sofa. Sở Dương không đành lòng mà quay mặt sang chỗ khác, coi như chuyện này không liên quan gì đến anh.
Lạc Thần nhìn đồng hồ trên tay, sau đó mới nhàn nhã hỏi:
“Cảm giác suýt bị χâм нạι thế nào?”
Còn thế nào? Vương Tuyết Tình bị anh hỏi mà không khỏi tức giận trừng mắt, mặc dù bọn họ còn chưa làm gì cô, chỉ đến gần cô thôi cũng đã đủ ghê tởm rồi. Lúc đó cô rất sợ, tay và chân bây giờ vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, trên thân còn bị trói, quả thật thê thảm không nỡ nhìn.
Vương Tuyết Tình chưa bao giờ chật vật như vậy, một lần cũng chưa. Cô là con gái của tài phiệt, là mỹ nữ nổi danh, là idol của bao nhiêu người, được cưng chiều hết mực. Bình thường ra ngoài cũng sẽ có vệ sĩ đi theo, nhưng hôm nay, lại vì tùy hứng muốn khoe khoang mà chỉ dẫn theo Lạc Thần, để anh lái xe đưa mình đến Dịch Đường.
Lạc Thần nhìn biểu tình hoảng loạn của Vương Tuyết Tình, thầm siết chặt nắm tay. Lúc trước Hạ Điềm suýt chút không giữ được mình, còn bị thương không nhẹ, bây giờ Vương Tuyết Tình chỉ bị dọa thôi, còn chưa là gì đâu.
“Rốt cuộc hiểu cảm giác của cô ấy rồi?”
“...” Vương Tuyết Tình không đáp, cô biết Lạc Thần đang nhắc đến ai, chỉ là không muốn trả lời.
Lạc Thần không vội, bàn tay thon dài đưa về phía sau, một tên áo đen lập tức đặt một chiếc điện thoại lên đó, màu hồng phấn Vương Tuyết Tình quen thuộc.
“Trả lại đây!” Nhìn thấy điện thoại của mình, cô nàng gào lên.
Bên trong đó có rất nhiều thứ riêng tư, đặc biệt là…
“Trong này có thứ ảnh hưởng đến Hạ Điềm, cô nghĩ tôi sẽ trả lại cho cô?”
Lạc Thần vừa nghĩ đến việc lộ clip ra ngoài, thiên hạ bao nhiêu người nhìn ngắm thân thể của Hạ Điềm, khuôn mặt lập tức lạnh xuống vài phần.
Anh cầm lấy điện thoại của cô, hỏi:
“Mật khẩu là gì?”
Vương Tuyết Tình cúi đầu không đáp.
“Số 1, tiếp tục chuyện vừa dang dở.”
Lạc Thần ra lệnh, Sở Dương nghe xong muốn nói gì đó, lại bị bạn tốt liếc mắt nhìn, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Số 1, cũng là lão đại của đám người đi lên trước mấy bước, thân hình cao lớn hoàn toàn đối lập với Vương Tuyết Tình. Hắn cúi người xuống, động tác thong thả chậm rãi, giống như việc đang làm là chuyện vô cùng bình thường vậy.
Vương Tuyết Tình bất chợt cười to:
“Anh dám sao? Anh dám làm tổn thương tôi sao? Lạc Thần, anh không sợ anh trai tôi tìm anh phiền phức ư? Ha ha.”
Vốn dĩ ban đầu cô còn rất hoảng sợ, nhưng sau khi biết người chủ trì việc này là Lạc Thần thì nỗi sợ đó đã biến mất, thay vào đó là vui mừng. Bởi vì cô biết Lạc Thần sẽ không thật sự để cô gặp chuyện, anh chỉ muốn dọa…
Roẹt.
Vừa nghĩ đến đó, dưới ௱ôЛƓ đột nhiên mát lạnh, chiếc váy trên người vốn chỉ dài đến đầu gối, bây giờ bị xé mạnh liền biến thành nửa sau trống trơn. ҨЦầЛ ŁóŤ ren lộ ra ngoài, khuôn mặt Vương Tuyết Tình nháy máy cứng đờ.
Bọn họ làm thật, không phải dọa nạt!
“Mật khẩu?” Lạc Thần lặp lại câu hỏi.