“Thật? Cậu nghĩ kĩ rồi?” Sở Dương kinh ngạc trước quyết định vội vàng của Lạc Thần.
Nói gì thì hiện tại Vương Tuyết Tình cũng là ngôi sao sáng giá nhất của Lạc Hoa, tiền đền hợp đồng Lạc Thần có thể chịu nổi, nhưng tổn thất tương lai và ảnh hưởng của cô mang lại cho công ty cũng không nhỏ, hơn nữa Vương gia bên kia...
Hạ Điềm biết áp lực mà mọi người phải chịu khi mất đi một vị minh tinh hàng đầu, còn chưa biết nếu đuổi cô nàng đi thì cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Cô nắm tay Lạc Thần, muốn anh bình tĩnh lại.
“Lạc Thần, anh nghĩ kĩ một chút, chuyện này thật sự không đáng đâu. Cùng lắm thì sau này lại tìm cho em một quản lý tốt hơn.”
Nam nhân siết chặt tay cô, hơi phân vân một chút, nhưng rồi quả quyết lắc đầu:
“Em không hiểu tính tình của cô ấy, nhưng anh hiểu. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ lại nhằm vào em.”
Sở Dương thấy Lạc Thần thật muốn đuổi Vương Tuyết Tình, vội khuyên nhủ:
“Tôi biết cậu rất tức giận, nhưng phải nghĩ lại, mặc dù việc chấm dứt hợp đồng này tổn thất không nhiều, nhưng Vương gia còn sừng sững ở đó, bố của cậu cũng đứng về phe Vương Tuyết Tình, chỉ sợ đuổi cô nàng rồi sẽ càng rắc rối.”
Từ đầu Sở Dương, Lạc Thần và Vương Tuyết Tình quan hệ tính ra khá thân thiết, nhưng sau mấy lần cô nàng làm ra chuyện xấu, Sở Dương có chút nhịn không được nữa. Phải ghen tị đến cỡ nào, điên cuồng và độc ác cỡ nào mới dám ra tay muốn hủy hoại danh tiết của người khác? Hắn cảm giác mình chưa từng quen biết một Vương Tuyết Tình như vậy.
Hắn từng chứng kiến qua không ít nữ nhân vì yêu mà trở nên điên rồ, ngay cả Gi*t người phóng hỏa cũng dám làm. Không nghi ngờ gì, Vương Tuyết Tình, còn có Lạc Hy chính là loại người này.
Hai nam nhân đều cảm thấy có lỗi khi để Hạ Điềm dây dưa với mình, hai người đồng thời nhìn nhau, rồi lại khó xử không biết phải giải quyết Vương Tuyết Tình ra sao. Cứng mềm đều không được.
Chuyện này nói tới nói lui, dưới sự khuyên nhủ của Hạ Điềm, Lạc Thần đành đè xuống tức giận. Mặc dù cô không để tâm lắm, nhưng anh thì có, cũng chỉ còn một cách mà thôi...
Lại là vài ngày trôi qua, trong không khí tưng bừng chuẩn bị đón giáng sinh, mọi người dần bình tĩnh lại.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, nắng nhẹ nhàng phủ xuống thành phố, thời tiết có chút ấm áp hơn, ba cô gái xinh đẹp đưa nhau đi dạo phố. Tô Ngữ đột nhiên nói muốn ra ngoài, rồi kéo Hạ Điềm và Trình Tiêu đi chơi từ sáng sớm.
Mấy lần Hạ Điềm tỏ ý muốn về nhà, lại bị Tô Ngữ chặn ngang, cuối cùng đến tận đêm tối mới được thả tự do. Lúc xe sắp về đến khu nhà của Lạc Thần, Tô Ngữ từ trong người lôi ra một mảnh vải dày màu đen, cười hì hì nói:
“Đúng rồi, hôm nay có một bất ngờ cho cậu, mau bịt mắt lại nào.”
“Hả? Làm gì? Cậu đừng nghịch.”
Hạ Điềm thấy bạn mình cười xấu xa, trong lòng cảnh giác, đưa tay ngăn cản Tô Ngữ đến gần, chỉ là hai người đều ngồi ghế sau xe, muốn tránh cũng không tránh đi đâu được.
“Thật sự có quà cho cậu mà, lại đây, một lát thôi, tin tưởng tớ.”
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Hạ Điềm bị Tô Ngữ bạo lực đánh bại, đem mắt cô bịt kín, Trình Tiêu vừa lái xe vừa mỉm cười.
Chạy một lát, xe chầm chậm dừng lại, thị giác bị ngăn cách, Hạ Điềm có chút không quen mò mẫm quanh người, Tô Ngữ vội đưa tay đỡ cô.
“Làm gì thần bí vậy? Đừng nói là mọi người chuẩn bị quà giáng sinh sớm cho tớ nha.”
Hạ Điềm lầm bà lầm bầm, thật sự không hiểu bọn họ đột nhiên muốn làm trò gì.
Trình Tiêu một bên, Tô Ngữ một bên kẹp Hạ Điềm vào giữa rồi dẫn đường cho cô. Bọn họ không ngừng cười tủm tỉm ra vẻ bí ẩn, cuối cùng cũng thành công đưa cô vào vị trí đã chuẩn bị sẵn.
“Cậu đứng im ở đây, đừng vội kéo bịt mắt xuống nha. Chờ khi nào tớ ra hiệu đã.”
Hai người họ để Hạ Điềm đứng vững rồi mới buông tay ra, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được mình đang đứng trên một chỗ rất mềm, có vẻ là bãi cỏ? Hoặc là trên thảm vải?
Cô có cảm giác nơi này là biệt thự của Lạc Thần, mùi hương cũng khá quen thuộc, còn pha lẫn hương hoa, bên tai lộp bộp tiếng bước chân vội vàng của nhiều người.
Đang lúc cô nghĩ linh tinh, Tô Ngữ đột nhiên hô:
“Được rồi, kéo bịt mắt xuống nào bé yêu.”
Hạ Điềm nghe lời chậm rãi vươn tay ra, trước kéo bịt mắt xuống nhưng cũng không vội mở mắt ra, vì cô sợ bị chói.
Khoảnh khắc hé mắt ra, phía trước mờ ảo xuất hiện một người đang đứng, dáng người rất cao. Hạ Điềm mơ hồ nhìn thấy trên tay người nọ cầm cái gì, sau đó hình ảnh trở nên rõ nét, là Lạc Thần cùng với một bó hoa đỏ tươi.
Anh đứng giữa một thảm hoa hồng đỏ, trên môi mỉm cười, gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo hương hoa thấm đẫm trong không khí.
Xung quanh giăng đèn lãng mạn, sắc đỏ của hoa và ánh sáng vàng nhạt hòa lẫn vào nhau, chiếu lên thân ảnh tiêu sái của anh, Hạ Điềm phút chốc nín thở. Cô ngây ngốc đứng ở đó, biểu cảm này chọc cho người xung quanh không khỏi che miệng cười.
Ông nội của Lạc Thần, cả gia đình cô, Trình Tiêu, và cả anh chàng Sở Dương đang xị mặt cũng đứng xung quanh.
Trong đầu Hạ Điềm trống rỗng, tim gia tốc lên, mặt mũi đỏ ửng.
Tỏ tình? Không, cầu hôn? Cô đưa tay che miệng, nhìn nam nhân từ từ đến gần rồi quỳ một gối xuống trước người cô.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cô không hề có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Lạc Thần biết mình vội vàng, nhưng để có thể công khai đứng bên cạnh và bảo vệ Hạ Điềm, anh không thể không gấp gáp cưới cô. Chỉ cần bọn họ kết hôn, bố của anh sẽ không vì Vương Tuyết Tình chống lưng nữa, không ai có thể quấy rầy cuộc sống của anh và cô.
“Hạ Điềm, mặc dù việc này có chút gấp, nhưng anh cảm thấy mình phải quang minh chính đại bảo vệ em, che chở cho em.”
Anh không nói dong dài, chỉ là đúc kết một câu ngắn gọn hàm súc, một tay nâng hoa, một tay đưa nhẫn cầu hôn lên, chậm rãi mở lời:
“Gả cho anh, để anh công khai ở cạnh em, được không?”