Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh! - Chương 43

Tác giả: Cải

Hạ Điềm khẽ nhúc nhích hai chân mỏi rụng rời của mình, nhỏ giọng cáu kỉnh:
“Anh nói xem anh mới hai mươi bảy, sao đã vội muốn làm bố thế hả? Hơn nữa chúng ta còn chưa cưới đâu.”
Thật là đau ૮ɦếƭ đi được! Người này rốt cuộc ăn cái gì mà vừa khỏe vừa dai, hại cô đau cả hông.
“Trước ba mươi tuổi sinh con có lợi cho sức khỏe hơn, em không nghĩ cho anh cũng nên nghĩ cho con của chúng ta.” Lạc Thần đưa tay giúp cô xoa xoa bắp chân.
Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh:
“Anh nghiên cứu lúc nào?”
“Kiến thức cơ bản mà thôi.”
Lạc Thần bình tĩnh đáp, nhưng thật ra đây là anh vừa hỏi thư ký của mình. Khụ khụ… Có điều chuyện mất mặt như vậy anh không thể nói thẳng ra cho cô biết.
Khả năng sinh sản tự nhiên sẽ giảm theo thời gian, vì vậy ở độ tuổi lý tưởng nhất mang thai sẽ giúp ích rất nhiều cho phụ nữ. Bọn họ đã trưởng thành, tâm lý ổn định, vấn đề tài chính càng không phải bàn, chỉ là Hạ Điềm còn có sự nghiệp, nên lúc này cô phải suy nghĩ thật kĩ mới được.
Hạ Điềm hoang mang cả một buổi tối, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng, cô mới phát hiện ngày hôm qua nhận được mail của giáo sư bảo cô đến trường để gặp mặt. Trùng hợp là hôm nay Thất Thất - bạn diễn của cô không đi làm, nên cô cũng được nghỉ, vậy nên cô quyết định đi gặp giáo sư chỉ đạo của mình.
Lúc Hạ Điềm rời giường, Lạc Thần vừa dậy không lâu, đang chuẩn bị bữa sáng giúp cô. Thật ra hôm nào Hạ Điềm không nấu ăn thì anh lại gọi đồ bên ngoài về, thỉnh thoảng đổi khẩu vị như vậy cũng tốt, hơn nữa đều là mấy món cô thích.
Ăn sáng xong, Lạc Thần thay quần áo đi làm, cũng tiện đường đưa Hạ Điềm đến trường.
Trước cổng trường đại học H, sinh viên lác đác chỉ có mấy người qua lại, không đông như mọi ngày, bởi lẽ trời bắt đầu lạnh, lại sắp vào kì nghỉ đông nên đa phần đều sinh viên đăng ký tiết học sáng đều cúp học ở nhà ngủ nướng.
Hạ Điềm dụi dụi mắt, có chút buồn ngủ nói với Lạc Thần:
“Anh đi làm cẩn thận.”
Lạc Thần gật đầu căn dặn:
“Số 7 đang ở trước cổng chờ em, gặp rồi thì đi cùng nhau, đừng đi một mình.”
Trước khi bọn họ xuất phát, anh đã nhắn số 7 đến trường chờ Hạ Điềm, dù đây là trường học nhưng anh vẫn phải chú ý cẩn thận. Anh còn nhớ kĩ bạn trai cũ của Hạ Điềm đang học ở đây, cho nên ngoài đề phòng nguy hiểm ra anh còn nhờ số 7 phòng tình địch giúp anh.
Chào tạm biệt xong, Hạ Điềm mới chậm rãi đi vào sân trường, số 7 thấy cô thì lập tức đến gần. Để tránh gây chú ý, số 7 thay vest đen vẫn hay mặc bằng một cái quần jean và áo thun đơn giản, phía ngoài khoác áo da dài tay. Chỉ là hai người đi cùng một chỗ cũng khiến không ít nam sinh viên nhìn chằm chằm.
Đang lúc Hạ Điềm mí trên đánh mí dưới đi ngang qua một hàng ghế đá, nam sinh viên ngồi ở đó đột nhiên “ô” một tiếng nhảy lên.
“Hạ Điềm? Là chị thật ư? Hôm nay không ngờ chị lại đến trường… A, 乃út, 乃út đâu rồi.”
Nam sinh viên kia luống cuống kéo ba lô trên vai xuống, lục lọi tìm được một cây 乃út và một quyển vở rồi chạy lại chỗ Hạ Điềm.
Số 7 lẳng lặng thủ thế, giơ tay chặn cho nam sinh viên kia không đến quá gần.
Biết mình hơi kích động, người nọ lui lại hai bước, sau đó nói:
“Chị ký tên cho em với! Em thích chị từ lúc chị chưa thành người nổi tiếng đó, tháng trước chị xuất hiện trên tạp chí, em cũng đã mua nè, lúc nào cũng mang bên người!”
Còn không quên khoe quyển tạp chí có hình Hạ Điềm, đó là ảnh chụp đầu tiên của cô khi hợp tác với những người mới của Lạc Hoa. Cô còn nhớ người chụp là Neil - một nam nhân con lai rất đẹp trai.
Cảm giác lúc này có chút vi diệu, Hạ Điềm ngượng ngùng ký tên cho người kia, còn không quên vẽ một cái trái tim ở sau tên. Đây là fan đầu tiên xin chữ ký của cô, hơn nữa còn là đàn em khóa dưới.
Bọn họ nói đôi ba câu với nhau, cậu sinh viên kia liền cười toe toét nói:
“Cảm ơn chị, em sẽ giữ cẩn thận. Trong trường có lập một nhóm fan nhỏ của chị, sau này tiếp tục cố gắng, bọn em luôn ủng hộ chị!”
Hạ Điềm nóng cả mặt, chào hỏi sơ sơ liền rời đi, cô vẫn không quên nhiệm vụ chính của hôm nay là gặp giáo sư chỉ đạo đâu.
Hạ Điềm vừa di chuyển thì số 7 cũng theo sát phía sau, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Mà nam sinh viên nọ thấy Hạ Điềm cười với mình, vui đến mức nhảy nhót chạy đi, không quên nhắn tin vào nhóm chat riêng khoe mẽ.
Ảnh chụp chữ ký vừa được gửi vào nhóm, bên trong liền ầm ầm lên, mặc dù nhóm có sáu thành viên nhưng lúc này chỉ có một người đang online kêu gào.
[Mẹ nó! Sao tên này may mắn vậy? Chị ấy sắp tốt nghiệp rồi nên rất ít đến trường! Ta hận!]
[Bây giờ đến còn kịp không?]
[Không được rồi! Ông phải đến gặp chị ấy liền! Không chơi game nữa!]
Nam sinh viên ôm quyển vở có chữ ký của Hạ Điềm, nghệch mặt gõ một câu đáp lại:
[Nhưng mà chị ấy đi rồi, cũng không biết đến trường làm gì nữa.]
Trong nhóm chat bật lên một loạt nhãn dán khóc lóc, sau đó có âm thoại gửi tới, mắng:
“Sao không xin luôn chữ ký cho tao, cái thằng súc sinh này!!!”
Nam sinh viên gãi gãi đầu, cũng phải ha, vừa rồi nên xin Hạ Điềm ký đủ sáu lần mới đúng, về chia cho bọn bạn cùng chung fandom của mình. Nghĩ vậy, cậu chàng ôm ba lô chạy vụt đi.
Hạ Điềm vỗn dĩ là hoa khôi của khoa, tính tình cũng dễ gần, rất được lòng các bạn học, bấy giờ vừa đặt chân vào giới giải trí, cô liền có fan. Mà sáu nam sinh viên này chính là những fan đời đầu và trung thành nhất của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc