Nghe Lạc Thần che chở mình như vậy, Hạ Điềm cảm động sụt sịt mấy hơi, rưng rưng nói:
“Em đột nhiên có cảm giác muốn gả cho anh ngay lập tức.”
Người nào đó đứng lên, liếc mắt nhìn cô, môi hơi nhếch sang một bên bất mãn:
“Vừa rồi em còn kêu không muốn cưới sớm. Bây giờ anh cũng đổi ý rồi, không cưới nữa.”
Thiếu nữ nhích vào gần người nam nhân, dùng đầu cọ cọ vai anh rồi trưng đôi mắt long lanh sáng bừng ra, nhẹ giọng hỏi:
“Thật sao? Không muốn cưới người ta nữa hả?”
“Ông xã của em dỗi rồi.”
Lạc Thần đưa tay đẩy đầu Hạ Điềm ra, mặt lạnh xoay người đi, lúc quay lưng về phía cô thì không kiềm được mà nở nụ cười.
Phía sau lập tức có tiếng bước chân chạy bịch bịch, sau đó vang lên âm thanh lấy lòng của Hạ Điềm.
“Ông xã tốt nhất, ông xã tuyệt vời nhất, đừng dỗi mà, em sai rồi.”
Thiếu nữ bám lấy cánh tay anh, mặc dù miệng thì năn nỉ nhưng biểu cảm vẫn tươi rói, không có chút ý nhận lỗi nào.
Ngay lúc Lạc Thần vừa nghiêng đầu vờ trách mắng, cô kiễng chân hôn thật nhanh lên gò má của anh.
Chụt một tiếng, nam nhân liền buông tay chịu thua.
Lạc Thần trở tay ôm Hạ Điềm, hai người ôm hôn từ phòng khách xuống nhà bếp, sau đó lại lăn lên giường, đang lúc anh khí huyết sôi trào, Hạ Điềm cười hì hì nói:
“Mai em phải đi làm.”
Thành công dập tắt dục hỏa của ai kia, Hạ Điềm thích ý nhướng mày nhìn anh.
“Nghịch ngợm.” Anh bất đắc dĩ cắn lên vành tai cô một cái.
Lạc Thần xoa tóc cô rồi xuống giường đi tắm, lúc trở lại lần nữa, cả người anh thơm phức khiến Hạ Điềm không nỡ rời xa, kiên trì úp mặt vào lòng anh.
Cô nhớ về món quà lúc sáng, chợt lầm bầm:
“Cảm ơn anh. Lần sau em cũng sẽ mua cho anh một món quà siêu đắt.”
“Được, anh mỏi mắt mong chờ.”
Lạc Thần cưng chiều nhéo nhéo má cô, sau đó từ trên đầu giường rút ra một tấm thẻ đen đưa cho cô rồi nói:
“Dùng cái này quẹt.”
Hạ Điềm đưa tay nhận lấy, ngắm nghía một lát rồi bĩu môi trả cho anh.
“Mặc dù muốn cầm thật nhưng em cũng có lương mà, dùng tiền đó mua quà mới có ý nghĩa chứ.”
Hạ Điềm vừa nói như vậy, Lạc Thần mới sực nhớ cô cũng là “nhân viên” của Lạc Hoa. Hơn nữa cô muốn dùng tiền lương chuẩn bị quà cho anh khiến anh cười càng thêm sâu, tiện tay thu lại tấm thẻ. Cô không nhận thì anh cũng có nhiều cách khác, điển hình như tăng lương cho cô. Chỉ là chuyện này phải làm bí mật một chút, không thể để người khác hoài nghi.
Không cần tăng ca cũng có lương thưởng, thiết lập một mối quan hệ đặc biệt với chủ tịch đúng là đường tắt đi đến thành công.
Hạ Điềm ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, có lẽ là hôm nay đã quá mệt, chỉ một lát liền phát ra âm thanh hít thở đều đều.
Lạc Thần đưa tay sờ vào môi cô, lại nhịn không được mà hôn một cái. Nhìn khuôn mặt bình yên khi ngủ của cô, anh đưa tay nhắn tin cho thư ký của mình, sau đó cũng nằm xuống.
Một đêm này bọn họ ngủ cực kì yên ổn, nhưng có người lại không thể chợp mắt.
Trong khách sạn xa hoa cao cấp, một thiếu nữ xinh đẹp nằm trên giường, hai má ửng hồng khẽ nũng nịu gọi:
“Kim tổng, người ta ở trường quay phạm có chút lỗi cũng bị tên đạo diễn kia mắng đó.”
Bên cạnh thiếu nữ kia là một gã đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, thân hình béo núc ních, bụng to nhô lên, trông có chút thô bỉ, bàn tay thô to sờ ௱ôЛƓ nữ nhân, nói:
“Nhưng mà đằng sau ông ta có người nâng đỡ, không thể làm quá được, Thất Thất ngoan, em nhịn một chút là tốt rồi. Anh sẽ bảo ông ta cho thêm đất diễn, chịu không?”
“Ưm, anh thật xấu. Nhưng mà ngoài ông ta ra còn có một nữ diễn viên khiến em rất chướng mắt, anh giúp em giáo huấn cô ta được không?”
Thiếu nữ đó không ngờ lại là diễn viên chính của đoàn phim, Thất Thất. Cô ở trong lòng của nam nhân trung niên rên một tiếng nhỏ, sau đó nghiến răng tức giận. Nếu không phải Hạ Điềm đoạt hết nổi bật thì sao cô phải tốn sức đi lấy lòng tên đàn ông ghê tởm này? Đạo diễn rõ ràng có ý nâng đỡ Hạ Điềm, hôm qua còn bàn cho cô ta thêm đất diễn! Tức ૮ɦếƭ cô!
Bộ phim Thâm Cung Hiểm Ác chỉ vừa quay được một phần ba, bây giờ nếu thêm thắt chi tiết vào cũng không sợ hỏng nội dung chính. Cho nên giai đoạn này bọn họ đúng là ra sức để ςướק đất diễn.
Thất Thất không biết Hạ Điềm đang được ai bao nuôi, nhưng cô tự tin một diễn viên mới như vậy sẽ chẳng tìm được một kim chủ tốt như cô.
Không trách Thất Thất thiếu hiểu biết, mà là từ sau khi Lạc Thần xác định quan hệ cùng Hạ Điềm, những bài báo về cô hầu như đều biến mất một cách lặng lẽ. Thêm vào đó, tin đồn giữa cô và Sở Dương cũng dần dần chìm xuống, bọn họ không còn xuất hiện cùng nhau nữa.
Kim tổng lật người đè Thất Thất dưới thân, cười nhe bộ răng vàng của mình ra:
“Em muốn giáo huấn ai? Chỉ cần hôm nay ngoan ngoãn, anh sẽ giúp em.”
Trong mắt Thất Thất lóe ra một chút ghê tởm nhưng rồi lại cười nói:
“Cô ta tên Hạ Điềm, là người mới của Lạc Hoa.”
Kim tổng hơi do dự:
“Lạc Hoa không dễ trêu.”
“Anh sợ cái gì chứ? Cũng chỉ là một đứa vô danh mà thôi. Hàng năm Lạc Hoa ra bao nhiêu cô người mẫu, diễn viên? Chẳng lẽ mỗi người đều có thể trèo lên đầu em sao?”
“Được rồi.”
Nam nhân trung niên kia cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý với lời của Thất Thất.
Màn đêm buông xuống, rất nhanh lại kéo mở, một ngày mới tràn đầy sức sống bắt đầu.
Hạ Điềm duỗi người, cô vừa động đậy thì Lạc Thần siêu mặt dày làm ổ trên giường cô cũng mở mắt ra. Mặc dù là vừa ngủ dậy, đầu tóc rối tung, nhưng khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn khiến cô nhìn đến tỉnh táo, một đôi mắt sâu mà có hồn cũng đang nhìn cô.
Hạ Điềm cảm giác trong lòng ấm áp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lạc Thần thì thật tốt biết bao. Đó là những gì cô nghĩ... trước khi bi kịch xảy ra.