Lạc Hy nhìn người phụ nữ kia bỏ đi không thèm quan tâm tới bọn họ, vừa thút thít vừa giậm chân:
“Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Anh, anh mau đuổi cô ta đi! Em sẽ mách ông nội cô ta đánh em, anh không cần phải đính hôn với dân nhà quê như cô ta nữa, cũng đừng để cô ta bám lấy Sở Dương!”
Trước khi về đây, Lạc Hy cũng đã hỏi sơ qua tình hình của mọi người. Cô biết ông nội muốn anh hai cưới người phụ nữ kia nên cô ta mới đến đây ở lại. Chỉ là cô không hiểu vì sao Sở Dương cũng muốn sống ở đây?
Lạc Thần nghe xong hơi cau mày, trong giọng nói mang theo trách cứ:
“Bố để em đi du học là vì muốn em trưởng thành, chứ không phải trở thành một đứa trẻ không hiểu chuyện lại ngang ngược như bây giờ. Em đã mười tám rồi!”
Có lẽ việc nuông chiều vị tiểu thư này từ nhỏ là sai lầm lớn nhất của Lạc gia. Lạc phu nhân vì sinh Lạc Hy mà mất, trước khi ra đi còn dặn dò mọi người chăm sóc tốt cho con bé, vậy nên cả ba người đàn ông ở Lạc gia, ai cũng yêu thương Lạc Hy hết mực. Vô hình trung, việc này lại khiến Lạc Hy trở thành một cô nàng không nói lí!
“Em vừa về đây, anh không quan tâm hỏi han em thì thôi, lại còn bênh người ngoài? Chẳng lẽ anh thích cô ta rồi sao? Chị Tuyết Tình có biết việc này không hả?”
Nếu nói về độ ngang ngược, thì Vương Tuyết Tình phải đi theo xách dép gọi Lạc Hy một tiếng sư phụ!
Lạc Thần đang bệnh còn gặp em gái như vậy, mệt mỏi xoa trán:
“Em giải thích về vết thương trên mặt hai người trước đi.”
“Anh nhìn không ra chắc? Là cô ta đánh em trước!” Lạc Hy khoanh tay giận dỗi.
“Nói thật!” Nam nhân lạnh giọng, khuôn mặt khẽ trầm xuống.
Lạc Thần biết con bé vốn dĩ đã rất khó chiều, nhưng không ngờ đi du học về thì tính tiểu thư lại càng nghiêm trọng, còn dám nói dối anh! Mặc dù ở chung với Hạ Điềm không lâu nhưng anh biết rõ, cô ấy không phải loại người thích gây chuyện.
Lạc Hy đưa tay lau nước mắt, trong lòng cũng lộp bộp một chút. Lần đầu tiên cô thấy anh hai nổi nóng với mình như vậy. Cô cảm thấy ấm ức vô cùng, không thèm giải thích đã xoay người chạy đi, còn không quên nói:
“Em mặc kệ! Cô ta bắt nạt em mà anh còn mắng em, em sẽ về mách ông nội!”
Bóng người nhanh chóng mất hút ở ngoài cổng. Tài xế riêng vẫn còn đang chuyển đồ xuống giúp Lạc Hy, nào ngờ đang ôm va li thì thấy cô quay trở lại, vội hỏi:
“Tiểu thư, sao cô lại ra đây?”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Không vào nữa! Tôi muốn về Lạc gia!”
Quát to một tiếng, Lạc Hy chui tọt vào trong xe, giận đến nghiến chặt răng. Đến đây không gặp được Sở Dương đã khiến cô thấy rất tệ rồi, lại còn gặp phải bạn gái mới của anh, sau đó bị người ta bắt nạt, anh trai không bênh! Cô không nuốt trôi được cơn tức này!
Người phụ nữ kia không chỉ ςướק Sở Dương của cô mà còn dây dưa với anh hai cô, chuyện này cô nhất định phải nói với chị Tuyết Tình!
Tài xế không dám nói lời nào, vội vàng chuyển đồ lên xe. Ông làm tài xế riêng cho Lạc gia cũng rất lâu rồi, còn không rõ tính tình của tiểu thư nhà mình sao? Chỉ cần im lặng nghe theo cô ấy là được, cũng không phải lần đầu bị cô mắng.
Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất trước cổng biệt thự, Lạc Thần thở ra một hơi. Anh đi đến trước cửa phòng Hạ Điềm, chần chờ một lúc mới gõ cửa.
Đợi một lúc, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Lạc Thần không biết phải xử lý việc này như thế nào, chỉ có thể gọi:
“Hạ Điềm, khụ…”
Vừa mới mở miệng lại ho thêm một trận.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Hạ Điềm có chút ngượng ngùng hỏi:
“Anh có chuyện muốn nói?”
Lạc Thần không nghĩ tới cô sẽ mở cửa thật, anh hơi sững người rồi cười khổ:
“Xin lỗi…”
Nghe được hai từ này, cô gái nhỏ nào đó càng thêm lúng túng:
“Chuyện này… tôi đáng ra phải là người xin lỗi anh mới đúng.”
Không sai, người Hạ Điềm muốn xin lỗi là Lạc Thần, chứ không phải em gái của anh. Cô cảm thấy áy náy vì hiện tại đang ở nhà của anh, cũng đã hứa sẽ không gây chuyện với Lạc Hy, nhưng cuối cùng… Chỉ là muốn trách cô cũng được, cô không hối hận. Người ta đã đánh đến trên đầu mình, còn nhịn nữa thì làm sao mà sống tiếp chứ?
Nam nhân cũng không có ý trách cô, anh đến là để nhắc nhở.
“Em nên cẩn thận một chút. Tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ em, dù việc này khiến em không thoải mái thì vẫn rất cần thiết.”
Lạc Hy và Vương Tuyết Tình là chị em bạn tốt của nhau, hôm nay con bé ở đây nháo sự, trăm phần trăm sẽ về mách ông nội, sau đó kể cho Tuyết Tình biết. Với tính cách không chịu thua của con bé, chỉ sợ nó sẽ thêm mắm dặm muối, biến chuyện này thành cái cớ để cả hai đối phó với Hạ Điềm.
Một cô gái bình thường không gia thế như Hạ Điềm, làm sao có thể chống lại được lực lượng mà tiểu thư nhà giàu có? Cô cũng biết bản thân sẽ gặp rắc rối, nhưng nói thật, bất kể là ai, dám động đến bố mẹ cô thì cô sẽ đánh trước rồi tính sau!
Lạc Thần có ý tốt, cô tất nhiên sẽ không từ chối.
“Vậy lại phải mang ơn anh rồi, lần nào cũng là tôi gây rối, anh đến dọn, ngại quá.”
Thấy cô cúi đầu không dám nhìn mình, Lạc Thần hơi buồn cười:
“Vốn dĩ mọi chuyện đều do tôi và Sở Dương mà ra, em là người duy nhất vô tội ở đây. Được rồi… nghỉ ngơi đi, tôi sẽ sắp xếp.”
Hạ Điềm sực nhớ một vấn đề, vội hỏi:
“Chọn vệ sĩ nữ được không? Bây giờ tôi cũng sắp bước chân vào giới giải trí rồi, nếu có nam nhân lúc nào cũng theo rình rập sợ là không tốt lắm?”
“Không thành vấn đề, em thích là được.”
Lạc Thần không chú ý đến ngữ điệu của mình khi nói ra câu này có chút khác thường, tràn ngập dịu dàng và sủng nịch.
Hạ Điềm lại tinh ý phát hiện ra, trái tim tựa như ngừng đập, máu trong người đều đang muốn chảy ngược.