Sợ Lạc Y Y cũng giống như Lạc Hy, được bố cưng chiều quá mức mà sinh ra hư hỏng, Hạ Điềm có vẻ khá nghiêm khắc và cẩn thận trong việc giáo dục con nhỏ.
Ba tuổi, Y Y đã bắt đầu có hứng thú với các bộ phim mẹ mình từng đóng. Trong lúc các bạn nhỏ khác còn ăn chơi ngủ nghỉ thì Y Y…
“Mẹ, con muốn học cái này.”
Y Y đưa tay chỉ vào màn hình, con bé đã xem đi xem lại cảnh Hạ Điềm đánh nhau rất nhiều lần, ban đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng xem ra máu giang hồ trong người con bé đang sục sôi.
Hạ Điềm cười ôm con gái, nhìn khuôn mặt tròn trịa ửng hồng của con mà nhịn không được đè ra hôn lấy hôn để.
Âm thanh “chụt chụt” liên tục vang lên, Y Y ngửa đầu ra sau né tránh, mếu máo:
“Huhu, nước miếng dính lên mặt con rồi.”
“Con gái ngoan, sao lại muốn học võ vậy?”
Nghe mẹ nhắc đến chuyện học võ, Y Y đứng thẳng người lên, dùng nắm tay bé xinh của mình vung ra, miệng còn hô “hây da”, sau đó mới huơ hươ tay mà nói:
“Tại vì ngầu ạ.”
“Rồi sau này lớn lên con muốn làm gì?” Hạ Điềm đưa tay sờ gò má đầy thịt của con bé, thật là cưng ૮ɦếƭ cô.
“Con muốn ngầu giống mẹ.”
Y Y vòng tay qua cổ Hạ Điềm, dùng cả chân và tay đu lên người cô, như là gấu koala ôm cây mà ôm mẹ mình.
“Mẹ ngầu nhất.”
Hạ Điềm dùng tay đỡ ௱ôЛƓ con bé, thật không biết nên đồng ý hay không. Học võ cũng tốt, sau này đi học không sợ bị bạn bè bắt nạt, nhưng mà lại rất khổ cực, cần kiên trì trong thời gian tương đối dài thì may ra mới vận dụng được một chút trong cuộc sống.
Cô gọi điện thoại hỏi ý Lạc Thần, anh lập tức tán thành ý kiến, còn đề nghị mỗi tuần cho Y Y theo Trình Tiêu hai ngày để đánh chắc cơ bản, sau này lớn chút nữa học cũng tốt.
“Vậy em gọi Trình Tiêu, anh đi làm về đừng quên mua trứng đấy.”
[Từ ngày em học làm bánh, anh phải đi siêu thị hơi nhiều rồi đó, bà xã, sau này em đừng học linh tinh nữa được không?]
Lạc Thần chép miệng cảm thán, từ ngày vợ anh dừng nghiệp diễn, ở nhà chăm con thì đâm ra buồn chán, lên mạng học đủ thứ linh tinh, làm bánh, cắm hoa, may vá thêu thùa.
Mấy hôm này anh cứ phải liên tục đi siêu thị, số lượng đồ đạc mua trên mạng cũng nhiều không đếm hết.
“Em học làm bánh cho Y Y ăn, anh không ủng hộ thì thôi còn bảo em học linh tinh à? Anh có tin em mách Y Y không?”
Nhắc đến con gái, Lạc Thần liền xiêu lòng:
[Được rồi, được rồi, hai mẹ con em muốn làm gì cũng được, lát nữa anh sẽ đi mua trứng gà tươi cho em.]
Vợ anh giận thì anh còn có thể dỗ dành, chứ con gái anh mà giận là cả tuần không thèm nói chuyện với anh… nghĩ đến đã thấy đau lòng rồi.
Cứ như vậy, Y Y mỗi tuần đều được mẹ đưa đi “chơi”, ra ngoại ô thăm dì Trình của con bé.
Lúc này Trình Tiêu và anh hàng xóm đã kết hôn được hai tháng, hai năm theo đuổi miệt mài, anh chàng dùng đủ mọi cách, cuối cùng thu phục được mỹ nhân lạnh lùng nhà bên. Trong khoảng thời gian tán tỉnh cưa cẩm Trình Tiêu, anh bị thương không ít. Chủ yếu là làm mấy chuyện ngu ngốc chọc giận cô, sau đó cô giận quá không kiềm chế được, một chân sút bay anh.
Nhắc đến chuyện học võ, không một gia sư riêng nào tốt hơn Trình Tiêu.
Lạc Y Y cũng cực thích bám dì Trình, một tiếng gọi dì, hai tiếng gọi dì cực kì đáng yêu.
Mỗi lần Y Y đến chơi, Trình Tiêu sẽ bỏ mặc anh chồng đáng thương của mình, trừ việc nấu cơm dọn dẹp trong nhà, toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều giúp Y Y làm quen với việc vận động. Hiện tại con bé còn quá nhỏ, chỉ có thể để nó nâng cao ý thức tập luyện, chứ không thật sự huấn luyện được.
Nhìn con bé, Trình Tiêu thật muốn mau chóng có một đứa nhỏ. Sở Dương và Tô Ngữ cũng đã sinh một bé trai đáng yêu, hiện tại gần được một tuổi rồi.
Nhắc Sở Dương, anh cảm thấy rất khổ sở với cô vợ trông rất vô hại của mình. Từ lúc quen nhau đến khi cưới, anh còn chưa được sờ qua иgự¢ cô lấy một lần.
Ai mà biết cô nàng trông thì phóng khoáng, nhưng lại quan niệm rằng trước khi cưới không thể quan hệ, hoặc cũng có thể là do cô sợ không giữ được anh chăng?
Buổi tối ngày cưới, Sở Dương khó khăn vươn tay Ϧóþ иgự¢ cô, cảm giác mềm mại dễ chịu, mùi hương trên người cô quấn quanh chóp mũi, làm anh xúc động muốn khóc.
Cuối cùng, cuối cùng có một ngày Sở Dương sờ soạng cô mà không bị đẩy ra.
Anh đưa tay vào trong áo ngủ của Tô Ngữ, phát hiện cô không mặc áo иgự¢, vừa vuốt nhẹ lên liền có cảm giác mát lạnh, sau đó phần da thịt mịn màng đàn hồi kia chạm vào lòng bàn tay anh.
Tô Ngữ ngượng ngùng che mặt, động tác đó khiến Sở Dương không nhịn được mà cúi xuống hôn cô, hôn khắp mắt, mũi, môi và cổ cô.
Tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của anh kích thích cô co rụt cả người lại, bên tai bị người ta liếm lấy, đầu lưỡi linh hoạt vuốt ve vành tai cô.
Tô Ngữ nắm chặt vai áo của Sở Dương, nhỏ giọng mắng:
“Đừng có liếm tai em.”
“Sao vậy?” Sở Dương vuốt ve tóc cô.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngữ đỏ bừng:
“Nhột lắm.”
Sở Dương đưa tay Ϧóþ ௱ôЛƓ cô một cái, lại cúi đầu hôn lên tai cô, hỏi:
“Nhột? Hay kích thích?”
“Anh im ngay! Hư hỏng!”
Mấy lời xấu hổ này mà anh cũng nói được!
Sở Dương vuốt ve chân cô, vuốt thẳng một đường lên đến đùi rồi nắm chặt bờ ௱ôЛƓ săn chắc của cô, cười nói:
“Anh hư hỏng? Hay là em hư hỏng? Nhìn chân em xem, miệng thì mắng anh nhưng chân lại quấn lấy hông anh là ý gì?”
Tô Ngữ lúc này mới phát hiện, khi Sở Dương chen vào giữa hai chân cô, cô đã theo bản năng mà quắp lấy hông anh…
“Aaaa. Anh tránh ra!”
Cô xấu hổ muốn bò đi, lại bị Sở Dương ôm eo kéo trở về. Anh hôn lên gáy cô, tay vẫn luôn mò mẫm phần иgự¢ mềm mại.
“Đi đâu? Hôm nay em không tránh được!”
Anh đem cô đè xuống giường, chặn lại đôi môi xinh đẹp, vừa hôn vừa sờ khắp thân thể cô.
Những cái chạm nhẹ nhàng của Sở Dương như đang thắp lên từng ngọn lửa nhỏ trên thân thể cô, Tô Ngữ thở ngày càng gấp, thậm chí phát ra tiếng kêu nho nhỏ hứng thú.
Phản ứng của cô rất tích cực, dễ dàng khơi gợi Dụς ∀ọηg trong người Sở Dương. Anh hạ thấp nửa dưới, dùng phần cứng rắn giữa chân cọ lên nơi đó của cô.
Cái cách anh ma sát vị trí mẫn cảm của hai người với nhau làm Tô Ngữ không chịu được, thật muốn đánh cái tên hư hỏng này.
“Em nói xem em thích anh hư hỏng hay thích anh làm trai ngoan?”
Tô Ngữ còn chưa kịp trả lời, Sở Dương đã kéo áo ngủ của cô lên, đem иgự¢ cô ngậm vào trong miệng mà gặm nhẹ.
Cô hít vào một hơi vì nhột, cảm giác nóng ấm là lạ chạy dọc thân thể cô.
Sở Dương vừa liếm đầu иgự¢ cô vừa nói:
“Anh ra ngoài sẽ ngoan với em, nhưng trên giường, không hư không vui.”
Tô Ngữ ngại ngùng không lên tiếng, đưa tay che miệng mình lại, sợ bản thân phát ra âm thanh ՐêՈ Րỉ.
Mỗi một động tác thật nhỏ của Sở Dương đều đang làm cô phát điên, vừa nhột vừa dễ chịu... trong lòng càng muốn nhiều hơn nữa.
Anh đem tay sờ xuống giữa hai chân cô, tìm được điểm nhô lên. Tô Ngữ lập tức rùng mình khép chân lại, nhưng mà khép thế nào cũng không chặn được ngón tay đáng ghét đang sờ loạn dưới thân mình.
Anh dùng một tay giữ gáy cô, vừa hôn cô vừa di chuyển ngón tay lên xuống, làm Tô Ngữ như say theo nhịp riêng của anh.
Không quá năm phút, Sở Dương đã sờ đến mức nửa thân dưới Tô Ngữ toàn là nước.
Anh kéo ngón tay đã ướt đẫm ra, vốn còn muốn ngửi thử, nào ngờ bị cô dùng một tát đập bay ý tưởng này.
“Anh có biết dơ không hả? Còn muốn ngửi?”
“Không sao, không có mùi gì đặc biệt, thơm nhẹ mà.” Sở Dương hôn lên gò má cô.
Tô Ngữ lần đầu tiên nghe mấy lời này từ miệng anh, không hiểu sao lại có cảm giác muốn che mặt. Thật ra… cô đã cố tình dùng dung dịch vệ sinh để cọ rửa sạch sẽ lúc đi tắm, bình thường cũng dùng, nhưng không kỹ càng như hôm nay. Bởi lẽ cô biết… mình sẽ không trốn thoát được việc trước mắt.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngập ý cười của Sở Dương, cô như đang nằm mộng, rõ ràng là Sở đại thần cao xa khó với tới, lại trở thành chồng của cô…
Sở Dương Ϧóþ hai gò má của cô lại, nói:
“Em tập trung chút đi chứ.”
Thấy môi cô chu lên, anh hôn xuống một cái chụt rồi đột nhiên ૮ởเ φµầɳ Tô Ngữ ra, vùi đầu xuống giữa hai chân cô.
Biết anh muốn làm gì, Tô Ngữ lại không cách nào ngăn cản, chỉ có thể kiềm chế bản thân không quá chìm đắm mà ՐêՈ Րỉ.
Đáng tiếc, cô chịu thua trước đầu lưỡi nóng ấm của Sở Dương, bắt đầu phát ra mấy tiếng kêu nhỏ vụn.
Sở Dương rất kiên nhẫn, dùng gần mười phút giúp cô chuẩn bị kỹ càng, sau đó mới đem “tiểu Sở Dương” ra, chậm rãi cọ lên cọ xuống, giúp cô làm quen với thằng em mình.
Anh vuốt ve thân thể Tô Ngữ, dụ dỗ cô bằng chất giọng ấm áp của mình:
“Có sợ không?”
“Có, em sợ lắm…”
Tô Ngữ vẫn cực kỳ căng thẳng, nhưng vì anh, cô ngoan ngoãn kéo rộng chân, cố gắng thả lỏng chính mình.
Thời điểm Sở Dương muốn cắm vào, cô đã cảm giác được phía dưới có thứ gì đâm tới, có chút hơi căng đau.
Tô Ngữ nhắm tịt cả mắt:
“Anh vào chưa?”
“...”
“Đau quá…”
“Tô Ngữ, anh còn chưa đâm vào mà…”
Sở Dương thở gấp mấy hơi, chính anh cũng hơi căng thẳng, sợ làm đau cô. Nơi đó của Tô Ngữ nhỏ hơn anh nghĩ, hiện tại mới chỉ vào được một chút phần đầu thì cô đã kêu đau rồi.
“Không sao, em thả lỏng, anh sẽ làm nhẹ.”
Lại tiếp tục an ủi an ủi, sau đó chờ cô thở đều lại, Sở Dương một tay nắm phần thân, nhích người cắm xuống.
“A, đau đau đau… anh đừng động, đau quá.”
“Anh… không có động mà.”
Sở Dương khổ tâm ôm chặt cô, lúc đâm vào thật sự không cảm giác được lớp màng mỏng bên trong, nhưng anh dùng tay vuốt nơi đó của cô thì lại phát hiện có chút máu thấm ra. Có lẽ là quá mỏng nên không cảm giác được?
Trong lúc Sở Dương đang nhẫn nhịn, Tô Ngữ lại nói:
“Hu… anh đừng nhúc nhích, bây giờ anh mà nhúc nhích là em từ anh đó.”
Cô vừa run rẩy vừa thở gấp, thậm chí còn mếu nữa, sắp khóc mất rồi.
“Lát nữa là không đau đâu, đau một chút thôi.”
Sở Dương ngoan ngoãn nằm im trên người cô, giúp cô thư giãn, vừa hôn vừa vuốt khắp nơi.
Đợi Tô Ngữ bình tĩnh lại được một chút, anh mới bắt đầu di chuyển thân mình. Mà lúc này, cô lại rên khóc:
“Hu hu, em đau quá, anh chậm thôi…”
Sở Dương xoa xoa tóc cô, nói:
“Bé ngoan, anh đang di chuyển rất chậm rất nhẹ rồi.”
Đúng là rất chậm rất nhẹ, nhưng nơi đó lần đầu bị vật lạ cắm vào, lại còn vừa to vừa cứng, không đau mới lạ! Tô Ngữ chẳng cảm giác được gì ngoài đau, ứa cả nước mắt.
Nhưng Sở Dương lại rất chú ý đến cảm nhận của cô, không có ra sức, chỉ chầm chậm ma sát, giúp cô làm quen với “cậu bé” của anh.
Cảm giác được hai bên của cô ép chặt vào gậy thịt, Sở Dương khó khăn tăng tốc độ ra vào lên, ép Tô Ngữ khóc không thành tiếng.
Tô Ngữ chỉ có thể ôm chặt anh, cố gắng thả lỏng, thả lỏng sẽ không đau. Cô tự hỏi, ai nói là không đau chứ?
Vì đây là lần đầu của cô nên Sở Dương không ép buộc cô quá lâu, sau khi ra vào được một lúc, anh Ϧóþ chặt ௱ôЛƓ cô rồi kéo cô về phía mình. Phân thân cắm sâu vào giữa hai chân cô hơi căng lên, giần giật mấy phát liền bắn ra.
Tô Ngữ vừa thở hổn hển vừa căng thẳng hỏi:
“Chảy nhiều máu không? Có chảy nhiều máu không?”
“Không sao, một chút thôi, em đau lắm à?”
“Đau!”
“Xin lỗi.”
Sở Dương bò lên người cô, lại hôn cô một lượt rồi mới đem cô ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng cô.
“Nghỉ một chút, anh sẽ đưa em đi tắm.”
“Ừm…” Tô Ngữ nhắm mắt nằm im lìm, có vẻ như rất mệt.