Hạ Điềm gặp phải tình cảnh xấu hổ không thể gặp người, nên bình thường luôn trốn trong phòng. Cô đã đến nhà Lạc Thần được vài ngày rồi nhưng số lần chạm mặt với anh ta cũng không nhiều lắm, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Bất quá có một điều khiến cô không được vui là con cún ngu ngốc kia lại phản bội cô mà chạy sang ăn nằm dầm dề ở phòng anh ta.
Bữa trưa hôm nay là Hạ Điềm mua bên ngoài về, Lạc Thần cũng đã nhờ cô mua một phần. Cô gõ cửa phòng anh, sau khi nghe tiếng đáp lại liền đem thức ăn bày ra bàn. Trong lúc chờ đợi, cô cũng đem thức ăn cho chó đổ vào khay nhỏ.
Bánh Bao vừa ngủ vừa thè lưỡi ra sàn nhà, nước miếng chảy ròng ròng, trông mặt ngu hết chỗ nói.
"Bánh Bao, Bánh Bao, tới giờ ăn rồi!"
Hạ Điềm kêu mấy tiếng liền, nó vẫn nằm im bất động ở nơi đó.
Lạc Thần vừa ra khỏi phòng, thấy vậy liền mở miệng: "Ngáo, ăn cơm."
Không tin được là anh vừa lên tiếng, lỗ tai của con cún kia lại giần giật, sau đó nó mở mắt ra. Hạ Điềm sững sờ nhìn con cún ૮ɦếƭ tiệt đang lắc ௱ôЛƓ đi đến chỗ này, tức giận cầm khay thức ăn rồi đứng lên.
"Cô so đo với Ngáo làm gì?"
Lạc Thần cười nhìn động tác của cô, sau đó thật tự nhiên bắt đầu ăn cơm. Dạo gần đây lịch trình của anh tương đối ít, cho nên thời gian ở nhà mới nhiều thế này.
"Tên của nó là Bánh Bao, không phải Ngáo!" Hạ Điềm buồn bực liếc mắt nhìn con cún đang quẫy đuôi trên mặt đất.
"Ngáo, lại đây." Lạc Thần cũng không nói nhiều, đơn giản ngoắt tay.
Con Husky kia thật sự không phụ cái tên mà Lạc Thần đặt cho nó, vừa nghe anh kêu, nó lập tức thè lưỡi lắc ௱ôЛƓ đi về phía anh. Hạ Điềm thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi!
"Đúng là thứ vong ân phụ nghĩa!" Cô phun ra một câu tức giận, đem khay thức ăn đặt xuống đất rồi mặc kệ nó.
Lúc này, điện thoại trên bàn chợt rung lên, là của Lạc Thần. Anh đặt đũa xuống, nhẹ nhàng đáp lời:
"Ông? Vâng, bọn con đang ăn cơm cùng nhau."
Dạo gần đây tần suất gọi điện thoại của hai nhà thật sự rất nhiều, miễn là Lạc Thần không có lịch trình gì đặc biệt thì ông của anh ta sẽ gọi đến tra khảo một phen, xem bọn họ đang làm gì. Tất nhiên, ông nội của cô cũng đã gọi cho cô hơn mười lần rồi chứ chẳng ít ỏi gì.
"Ngay ngày mai? Vâng, được rồi." Lạc Thần nhíu nhíu mày, nhìn về phía Hạ Điềm.
Cô đột nhiên có một loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn, khó hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thô vô số tội của mình. Chỉ thấy nam nhân tuấn tú này đặt điện thoại xuống, khẽ hỏi:
"Ngày mai cô đi học?"
"Ừ, làm sao vậy?" Hạ Điềm thành thật đáp, đưa tay múc một muỗng thức ăn cho vào miệng.
"Ông tôi bảo tôi đưa cô đến trường."
Hạ Điềm mới nuốt một miếng thịt xuống, suýt chút nữa nghẹn rồi. May mà cô kịp thời điều chỉnh tâm tình của mình, có chút nhức đầu nói:
"Không được, nếu để tên kia thấy thì sẽ rất rắc rối."
Đối với những lời đồn đãi có thể xuất hiện, cô thật sự không quan tâm lắm, chỉ cần qua vài ngày thì nó sẽ tự động lặn xuống, nhưng mà tên Lý Gia Vinh lại rất phiền phức. Bị xấu mặt trước vô số sinh viên của trường, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện điên khùng gì đó để trả thù.
"Chuyện này không phải là chuyện tôi có thể quyết định được."
Lạc Thần cũng đau đầu không kém, với thân phận của anh, vậy mà lại trở thành tài xế riêng cho một cô gái, nói ra chỉ sợ đám bạn của anh sẽ cười đến vỡ bụng. Hơn nữa, đám người kia mà biết thì chắc chắn Hạ Điềm sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Hạ Điềm biết bản thân không còn cách nào, đành ậm ờ cho qua.
Quả nhiên, ngày hôm sau đến trường, cô vừa thò chân ra khỏi cửa xe đã thấy vô số ánh mắt của sinh viên xung quanh tia về phía mình. Cho dù là ở đâu đi chăng nữa thì khi thấy một chiếc siêu xe dừng lại trước cổng trường, rất nhiều người sẽ không kiềm được mà tò mò nhìn qua.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Điềm, đám nam sinh nhất thời sốc nặng.
"Hoa khôi của khoa kinh tế phải không vậy?"
"Cô ấy có bạn trai mới sao?"
"Ngày hôm trước nghe đồn vì người này nên Lý đại công tử mới bị người ta đá đó, trông chiếc xe kia cũng đủ hiểu độ giàu có rồi, chỉ thắc mắc không biết khuôn mặt của người nọ so với Lý đại gia kia thì ai hơn ai kém?"
Hạ Điềm cúi đầu nói một câu cảm ơn với Lạc Thần, đóng cửa lại, miễn cưỡng đứng thẳng lưng lên. Mặc dù nói cô không để ý đến mấy lời đồn đại nhảm nhí, nhưng cũng chẳng thoải mái gì khi có người trực tiếp bàn tán và nói mấy lời không dễ nghe về mình như lúc này.
Thấy cô nhíu mày, những nam sinh viên kia đành ngậm miệng lại. Lúc này, Lạc Thần mới chậm rãi lùi xe đi trong ánh mắt đầy hâm mộ của đám phụ nữ xung quanh.
Tô Ngữ cũng vừa vặn đứng trong đám người, miệng há to khó có thể tin, sau đó chạy đến bên cạnh Hạ Điềm, ôm chầm lấy cô.
"Điềm bảo bối, khai mau, đó là ai vậy hả? Bạn trai ư?"
Hạ Điềm ôm cô bạn thân của mình, cười cười: "Không phải, chỉ là bạn thôi, tớ đi ké một đoạn đường ấy mà."
"Còn dám chối? Tớ có hỏa nhãn kim tinh đó!"
Xung quanh có người dỏng tai lên muốn nghe ngóng, nhưng rốt cuộc cũng không thu được chút thông tin gì. Thấy lực chú ý của họ đã giảm bớt, Tô Ngữ mới kéo tay Hạ Điềm, nói:
"Sắp tới trường mình có tổ chức prom, cậu đi không?"
"Prom? Năm nay sao lại tổ chức sớm vậy?"
Đại học H tuy không tụ tập nhiều đại gia như những trường đại học khác, nhưng mỹ nam mỹ nữ không thiếu, sinh viên lại rất sôi nổi, mỗi năm đều tổ chức sự kiện. Dĩ nhiên, prom là sự kiện quan trọng nhất, bởi vì trong ngày diễn ra sự kiện này, hầu hết sinh viên đều sẽ có cơ hội tỏ tình với người mình thích.
"Hoa khôi của khoa văn học sẽ ra nước ngoài du học, cho nên đám nam sinh sắp không chờ được nữa rồi, sắp phát điên tập thể."
"Ồ..." Hạ Điềm không để tâm lắm, đi thẳng vào phòng học rồi chọn một vị trí ngồi xuống.
Trong lúc nghe giảng, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cô vẫn cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào mình, nhiều lần quay đầu tìm kiếm thì cái ánh mắt nóng rực kia lại biến mất, giống như vốn dĩ là do cô tưởng tượng ra.
Kì quái? Chẳng lẽ Lý Gia Vinh biến thái đến mức cho người theo dõi cô sao?
Trong lòng Hạ Điềm hơi kinh hãi, cô không sợ đánh nhau với người khác, nhưng nếu đối phương sử dụng thủ đoạn đê tiện hoặc thuê xã hội đen thì cho dù cô có giỏi võ đến mức nào cũng phải khuất phục. Bản chất của cô vẫn là một người phụ nữ chân yếu tay mềm!
Lúc này, bằng một cách kì lạ nào đó, Hạ Điềm lại cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lạc Thần.
Công ty Lạc Hoa tọa lạc tại trung tâm của thành phố, là một tòa nhà cao hai mươi tầng. Lúc này, trợ lý đang phổ biến lịch trình hôm nay cho giám đốc của bọn họ thì bị ngăn lại.
Lạc Thần giơ một tay lên ý bảo tạm dừng, mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Cô gái kia lại nhắn tin cho anh, đúng là có chút ngoài ý muốn.
Anh nhìn đồng hồ, sau đó nhấn nút gọi lại cho cô, tay cầm 乃út gõ nhẹ lên mặt bàn, lười biếng hỏi:
"Khi nào cô tan học?"
[Khoảng bốn giờ chiều.]
"Tôi phải làm việc đến chín giờ. Nếu cô không có việc gì bận thì như vậy đi, tôi sẽ cho người đưa cô đến công ty, sau đó cô chờ tôi tan làm."
Hạ Điềm có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới khẽ ừ đáp lại. Cô không sợ đối diện với Lý Gia Vinh, nhưng lần đó chia tay, cô đã nhìn ra một chút tính cách của hắn ta. Nếu không cẩn thận, một mình ra ngoài có khi sẽ bị bắt cóc, tệ hơn là bị hãm Hi*p. Mặc dù trí tưởng tượng của cô hơi phong phú, nhưng mà phòng ngừa vẫn hơn! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Đúng giờ tan học liền có một chiếc xe thể thao vàng chóe đậu trước cổng trường, cái này còn muốn gây chú ý hơn lúc Hạ Điềm đi học. Cô đảo ánh mắt nhìn Tô Ngữ, đang muốn chộp lấy cô bạn thân này theo thì cô nàng đã nhanh lẹ chuồn đi mất, kết quả là một mình Hạ Điềm đứng ở nơi đó, lần thứ hai trong ngày trở thành tiêu điểm.
Cô buồn bực dùng tóc dài che nửa khuôn mặt, cúi đầu chạy nhanh về phía chiếc xe kia, sau khi xác định là người của Lạc Thần mới chui tọt vào trong.
Người lái xe là một nam nhân tầm hai mươi tám tuổi, khuôn mặt cũng rất tuấn tú. Thấy Hạ Điềm yên vị ở ghế sau rồi mới chậm rãi nói:
"Cô Hạ, Lạc tổng bảo tôi đưa cô đi ăn gì đó trước khi đến công ty, hôm nay sợ là phải làm việc đến tận khuya."
Hạ Điềm lúc này mới thở phào một hơi, chớp mắt hỏi:
"Anh ta đã ăn gì chưa?"
"Ở công ty có nhà ăn, Lạc tổng bình thường sẽ lấy một phần ở đó mang vào phòng làm việc."
Thái độ của người lái xe không mặn không nhạt, bình tĩnh khởi động xe rồi xoay tay lái, trong lúc nói chuyện cũng đang âm thầm đánh giá Hạ Điềm. Không biết cô gái này là ai? Bản thân Sở Dương là phó phòng kinh doanh, cũng xem như một trong những thân tín của Lạc Thần, lúc này bởi vì một cô gái mà để hắn dừng công việc lại để đi đón, có chút bất thường.
Hạ Điềm nghe nói ở công ty có nhà ăn, liền cười bảo:
"Nếu vậy tôi đến công ty ăn cũng được."
Sở Dương đang muốn nói gì đó, song chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chuyện thân phận của cô gái này, nếu Lạc Thần đã không muốn nói thì cũng không tiện hỏi nữa.
Trên đường đến công ty Lạc Hoa, Hạ Điềm ngồi nhìn bên ngoài, liên tục quan sát phía sau khiến Sở Dương không nhịn được phải lên tiếng:
"Cô Hạ, có chuyện gì sao?"
Nghe người phía trước hỏi, Hạ Điềm khẽ hắng giọng rồi ngồi nghiêm chỉnh trở lại:
"Không có gì."
Cô cảm thấy dường như có người thật sự theo dõi mình! Chiếc xe phía sau liên tục đi theo bọn họ, thậm chí quẹo trái quẹo phải mấy lần rồi vẫn còn theo sát, chẳng lẽ là trùng hợp thôi sao?
Ban đầu Sở Dương cũng không quá để ý, nhưng sau khi phát hiện thái độ Hạ Điềm bất thường, hắn bắt đầu nghi ngờ, chân đạp ga, thoáng chốc tăng tốc lên, sau đó thử đi đường vòng.
Chiếc xe thể thao màu vàng liên tục tăng tốc và đổi hướng, nhưng mỗi lần nhìn kính chiếu hậu đều sẽ thấy phía sau còn có một chiếc xe khác đi theo.
Sở Dương hơi nhếch môi cười, biết đối phương luôn giữ khoảng cách với mình, cho nên cũng chẳng vội cắt đuôi làm gì. Hắn đột nhiên tấp vào một quán cafe, Hạ Điềm thấy vậy hỏi:
"Anh muốn uống cà phê?"
"Ừ, cô muốn uống gì không?"
Cô gái kia đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, mái tóc dài bị cô lắc qua lắc lại thoáng chốc hơi rối lên. Sở Dương mỉm cười bước xuống, khuôn mặt đẹp trai khi cười lên thật sự rất có sức sát thương. Tuy hắn làm như tùy ý tựa vào cửa xe nói chuyện với Hạ Điềm, nhưng khóe mắt vẫn để ý đến chiếc xe đã theo đuôi bọn họ.
Thấy hắn dừng xe lại, người trên chiếc xe kia không khỏi giật mình:
"Bị phát hiện rồi sao?"
"Ừ, hẳn là vậy, tìm cơ hội lần sau. Đi thôi." Người bên cạnh nói, ánh mắt xuyên qua khe hở cỡ bằng nắm tay trên cửa kính đối diện với Sở Dương.
Hai bên nhìn nhau trong thoáng chốc, Sở Dương vẫn cười cười như cũ, không chút sợ hãi. Hắn xoay người ngồi vào trong xe, nói với Hạ Điềm ở ghế sau:
"Không mua nữa, đi thôi."
"À? Ừ."
Hạ Điềm không hiểu chuyện gì xảy ra, ngây thơ gật đầu.
Sở Dương thấy cô bày ra vẻ mặt khó hiểu, có chút buồn cười. Chuyện này hẳn phải báo lại với Lạc tổng, nếu không, chỉ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.