Hạ Điềm ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau mới chậm rãi xuống bếp dùng bữa cùng mọi người. Bố cô đi công tác đến tận cuối tháng mới về, vì vậy lúc này trên bàn cơm chỉ có ông nội, mẹ và tiểu quỷ đáng ghét Hạ Mạc đang cười hí hí. Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười đáng đánh này của em trai, cô lại có một loại cảm giác vô cùng bất an, giống như ngày trước khi cô trốn nhà đi chơi đêm bị tố giác vậy.
"Điềm bảo bối, mau ngồi xuống đi."
Mẹ Hạ cười sáng lạn nhìn cô, còn yêu thương gắp cho cô một đống lớn thịt và đồ ăn ngon.
Hạ Điềm chào hỏi xong liền ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đáng yêu của em trai không ngừng toát ra quái khí, không khỏi thắc mắc:
"Tiểu quỷ, có bạn gái rồi sao? Cười như động kinh vậy?"
"Nói bậy gì đó? Người ta còn nhỏ mà!" Hạ Mạc vừa nghe là ngừng cười ngay, vẻ mặt đứng đắn. Thật ra cho dù có người yêu cũng không dám nói ra đâu, nếu biết, ông nội sẽ trực tiếp ném cậu xuống ao cá nhà hàng xóm mất!
Quả nhiên, ông nội nghe chị gái nói xong lập tức liếc mắt nhìn cậu, một bộ "mày thử có bạn gái ở cái tuổi này xem ông có chưởng ૮ɦếƭ mày không?"
Hạ Mạc toát mồ hôi, nhanh mồm nhanh miệng không thèm suy nghĩ đã nói:
"Em đang cười vì sắp tiễn được chị ra khỏi nhà đó."
Bốp.
Hạ Điềm còn chưa phản ứng, mẹ Hạ đã dùng tay đập vào ௱ôЛƓ tiểu quỷ kia một cái rõ mạnh, giọng trách cứ:
"Nói chuyện với chị như vậy đó hả?"
"Úi da..." Hạ Mạc xoa xoa ௱ôЛƓ. "Thì chị sắp đi lấy chồng thật mà mẹ."
Hạ Điềm rốt cuộc dừng động tác ăn cơm, đưa mắt khó hiểu nhìn em trai. Ngày hôm qua cô đi xem mắt nhưng đâu có nói là nhất định sẽ lấy chồng? Kiểu này... Cô nghi ngờ đảo mắt về phía mẹ.
Mẹ Hạ vốn định chờ Hạ Điềm trở về thành phố mới thông báo cho cô biết, nhưng vì đứa con trai út lỡ mồm nên giờ bà đành nói một cách uyển chuyển:
"Ông nội muốn con thử qua lại với anh chàng kia một thời gian xem sao ấy mà, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi."
Tìm hiểu anh ta sao? Vậy nếu không vừa lòng thì không bắt buộc cưới? Như thế còn tạm chấp nhận được, Hạ Điềm nghĩ thầm.
Cô hết sức tận hưởng ngày nghỉ của mình, mặc dù không có việc gì để làm cả, nhưng cứ nằm ì trên sofa bắt em trai gọt trái cây, bưng bê thức ăn cho cũng là một thú vui tao nhã.
Hạ Mạc ngồi ở bên cạnh Hạ Điềm, miệng không ngừng lầm bầm lầu bầu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, bóc vỏ, sau đó tách hạt cẩn thận rồi mới đưa qua cho chị mình.
Cậu chép miệng, cảm thấy mọi thứ thật giống như ảo giác, không ngờ mới mấy tháng trước hai chị em còn tranh nhau ly trà sữa, mấy tháng sau đã nghe tin bà già này sắp đi lấy chồng.
Nghĩ vu vơ một lúc, Hạ Mạc bắt đầu lo lắng đủ thứ. Bà này lười như heo, cái gì cũng phải trông chờ vào em trai đây, sau này về nhà chồng nếu bị mẹ chồng mắng thì làm sao? Không biết ông anh rể tương lai có kiên nhẫn không nữa?
Đối với tâm tư phức tạp của em trai, Hạ Điềm không hề hay biết, cứ thảnh thơi vui vẻ đến cuối ngày, sau đó cuốn gói trở về nhà trọ.
Cô về nhà, định bụng sẽ ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe, nào ngờ vừa trèo lên giường nằm chưa kịp nóng ௱ôЛƓ thì lại gặp phải phiền phức.
Lý Gia Vinh đứng trước cửa nhà trọ liên tục bấm chuông, hôm nay vì muốn đến xin lỗi Hạ Điềm nên hắn đã mặc một bộ vest đen trịnh trọng, trên tay còn cầm bó hoa hồng đỏ tươi to gần bằng nửa cái cửa.
Có người qua đường trông thấy hắn và chiếc xe đắt tiền hắn đậu gần đó vội dừng chân nhìn thử xem sao, biết đâu họ sẽ được chiêm ngưỡng một màn cầu hôn vô cùng lãng mạn?
"Tiểu Điềm, anh tìm em mấy ngày nay rồi, ra gặp anh một chút được không? Anh rất nhớ em."
Hắn nói chuyện vô cùng chân thành, cố tình dùng chất giọng ôn hòa của mình nhẹ nhàng lên tiếng. Hạ Điềm bên trong còn nghe ra cái âm rung ở cuối câu của anh ta có vẻ tràn ngập lo lắng. Cô nghĩ mình xem tiểu thuyết quá nhiều nên tưởng tượng lung tung rồi, hoặc là tên Lý Gia Vinh kia vừa đi đăng ký một khóa học Ⱡồ₦g tiếng phim truyền hình ngắn hạn?
Khu vực này chủ yếu là sinh viên của trường đại học H, rất nhiều người biết Lý Gia Vinh, thấy hắn và Hạ Điềm giống như sắp có chuyện vui thì vội gọi cho bạn bè đến xem thử. Chỉ trong chốc lát, số người đứng xung quanh đã tăng lên gấp bội.
"Tên này không phải định cầu hôn Hạ Điềm chứ?"
Có cô gái không nhịn được nhỏ giọng hỏi, bắt đầu phát huy tính bà tám của mình.
"Hạ Điềm? Cô ấy ở đây sao? Bây giờ tôi mới biết tiểu mỹ nhân này ở cùng khu nhà trọ với mình, trời ạ!" Một thanh niên ngạc nhiên nói.
"Cậu suốt ngày ru rú trong nhà chơi game thì biết cái gì chứ? Ngay cả tên của bạn cùng phòng còn không biết kia mà!"
"Tôi nghĩ không phải cầu hôn đâu, với gia cảnh của Lý Gia Vinh, ít nhất khi cầu hôn cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn thế này! Tỉ như mấy chiếc xe thể thao trang trí đầy hoa chẳng hạn?"
Lý Gia Vinh phát hiện có nhiều người nhìn như vậy cũng không thèm nhúc nhích, trong ý nghĩ của hắn, Hạ Điềm sẽ không tuyệt tình đến mức nhốt hắn ngoài cửa.
Hắn nghĩ rất đúng, bởi vì lúc này Hạ Điềm đã mở cửa ra. Toàn bộ những chú ong chăm chỉ xung quanh đều dựng thẳng người, chuẩn bị sẵn bát quái trận, số lượng điện thoại chỉa về nhà trọ của Hạ Điềm không hề ít. Cũng chẳng trách bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy, Hạ Điềm là một trong những cô gái có sức hút nhất trong khoa kinh tế, còn Lý Gia Vinh là đại gia hàng thật giá thật của đại học H, không ai không biết! Ngay cả tên nghiện game vừa rồi ít khi ra ngoài cũng từng nghe qua tên của Lý đại công tử rất nhiều lần!
Ngày tin tức hai người này yêu nhau tung ra không biết đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ tan vỡ, hiện tại có trò hay, không xem thì quá phí.
Hạ Điềm nhức đầu vô cùng, trước kia nếu Lý Gia Vinh đến tìm, cô sẽ phí công cười nói một phen, nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của hắn, cô chỉ có một ý nghĩ muốn đánh người.
"Tiểu Điềm... em cuối cùng cũng tha thứ cho anh rồi sao?"
Lý Gia Vinh mừng rỡ ôm hoa đi tới mấy bước, lại bị Hạ Điềm giơ tay lên cản lại.
"Gia Vinh, anh nói anh thích tôi, cũng đã theo đuổi tôi rất lâu, nhưng anh không hiểu tôi chút nào cả."
Hạ Điềm lạnh mặt, giọng của cô tuy không lớn nhưng lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến người đối diện. Lý Gia Vinh ngẩn ra:
"Ý em là sao? Chẳng lẽ em còn chưa tha thứ cho anh? Em muốn anh phải làm thế nào chứ?"
Muốn thế nào ư? Anh ta còn dám hỏi cô như vậy?
"Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục yêu một người đã lừa dối mình sao? Xin lỗi, tôi cứ nghĩ anh hiểu tôi, cho nên mới không nói rõ ràng. Thật ra từ ngày hôm đó, chúng ta xem như đã kết thúc rồi." Hạ Điềm dứt khoát nói.
Lý Gia Vinh sau này sẽ yêu ai, ở bên cạnh ai đều không liên quan đến cô nữa.
"Em nói gì? Em muốn chia tay?"
Liếc mắt qua dáng vẻ không thể tin được của nam nhân, Hạ Điềm gật đầu:
"Phải, chúng ta chia tay. Mọi chuyện xem như xong, anh có thể về rồi."
Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Lý Gia Vinh cũng không nhịn được mà xị mặt xuống, tay siết chặt bó hoa đang cầm. Mặc dù những người ở xung quanh đứng cách bọn họ khá xa, nội dung của cuộc trò chuyện này sẽ không có ai nghe được, nhưng hai người bọn họ đang bị nhìn chằm chằm! Nếu bây giờ cô không chấp nhận lời xin lỗi của hắn, hoa cũng không nhận, vậy từ nay về sau chỉ cần hắn đến trường đều sẽ bị người người chê cười!
"Hạ Điềm, em nên có chừng mực!" Lý Gia Vinh nhíu mày, ánh mắt tràn ngập giận dữ.
Hạ Điềm vốn muốn bình tĩnh giải quyết vấn đề này, nhưng phản ứng của đối phương như vậy khiến cô không nhịn được phải nở nụ cười nửa miệng đầy trêu tức:
"Như thế nào, tôi không có chừng mực? Vậy tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của anh và chúng ta tiếp tục ở bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra à? Nếu tôi ra ngoài tìm nam nhân thỏa mãn bản thân, sau đó ôm một bó hoa đắt tiền đến tặng cho anh thì anh cũng sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Dạo gần đây phụ nữ kiểu "bạch liên hoa" tuy không còn thịnh hành như trước nữa, nhưng vẫn rất được hoan nghênh, bất quá phải xin lỗi tên này, tính cách của cô và ba chữ "bạch liên hoa" thật sự là cách xa cả cây số! Cho nên, muốn cô nhượng bộ cho một kẻ phản bội chính là làm khó cô!
Lý Gia Vinh tức giận nhìn cô, chỉ cần nghĩ đến việc cô ở bên cạnh người đàn ông khác đã không thể chấp nhận nổi.
"Em... Chúng ta vào nhà nói chuyện!"
Trán Lý Gia Vinh cũng muốn nổi gân xanh, bởi vì hai người đã bắt đầu có thái độ cãi vã nên đám đông xung quanh đang kéo tới gần hơn, hắn vươn tay muốn kéo Hạ Điềm vào nhà, lại bị cô lùi ra sau né tránh.
Hạ Điềm vươn chân chặn cửa, không vui nói:
"Tôi nói rõ rồi, anh còn tiếp tục dây dưa thì đừng trách tôi!"
Nam nhân vươn tay đẩy cửa, Hạ Điềm liều ૮ɦếƭ chống lại, hai người cứ giằng co như vậy mất mấy phút. Bởi vì sợ sẽ đẩy ngã cô nên Lý Gia Vinh không dám dùng sức quá nhiều, kết quả đi tới cũng không được, lùi lại cũng chẳng xong.
Đang lúc bọn họ bốn mắt nhìn nhau tóe lửa giận, bên ngoài truyền tới tiếng xôn xao nho nhỏ.
Hạ Điềm căn bản không nhận ra, chỉ lo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét của Lý Gia Vinh, bực mình hô lên:
"Anh buông tay cho tôi!"
"Mở cửa ra!"
Lý Gia Vinh nghiến răng, rốt cuộc bạo phát, tay trái đẩy mạnh cửa ra, tay phải ném hoa xuống, vươn tới muốn bắt lấy Hạ Điềm. Ngay lúc này Hạ Điềm căn bản không thể tránh được, đang nghĩ đến việc cắn đối phương, một bàn tay khác đã kịp thời giúp cô chặn lại hành động đáng ૮ɦếƭ kia.
Nam nhân đột nhiên xuất hiện dễ dàng chen vào giữa Hạ Điềm và Lý Gia Vinh, sau đó hất cánh tay của Lý Gia Vinh ra. Người nọ mặc dù quay lưng về phía Hạ Điềm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra dáng người cao ngất của anh ta, trong lòng thầm giật mình.
Đám đông xung quanh từ khi thấy nam nhân kia bước xuống xe cũng đã tò mò theo sát lại đây, chỉ kịp nghe anh ta trầm giọng nói một câu vô cùng có sức sát thương:
"Đừng chạm bàn tay dơ bẩn đó vào người vợ tôi."
Lý Gia Vinh giống như bị sét đánh, sững sờ mất một lúc mới mấp máy môi: "Cái gì? Vợ... vợ ai?"
Những người xung quanh đều có một ý nghĩ: "Nhận nhầm người chăng?"
Hạ Điềm nghe xong biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, hai mắt mở to nhìn bóng lưng của nam nhân. Tại sao tên này lại ở đây?
Giống như sợ mọi người nghe không rõ, nam nhân đáp lại Lý Gia Vinh:
"Vợ tôi!"