Nhị caTrong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên hiểu rõ, cứ cho là Hoàng thượng yêu quý hắn, sợ hắn, nhưng để dễ dàng tha thứ cho hắn cũng chỉ có giới hạn, dù sao Hoàng thượng cũng là bậc thiên tử một người trên vạn người.
Hơn nữa hôm nay thánh chỉ cùng mật chỉ đã nói rõ tâm tư của Hoàng thượng, nhiệm vụ lần này chỉ sợ rằng có trốn cũng không thoát, huống chi còn có Hoàng Thái hậu lấy cớ thân thể không khỏe để ép hắn, làm hắn khó có thể từ chối mật chỉ này, ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên ẩn chứa suy tư.
Bữa tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bởi vì có chuyện trong lòng, nên trên cơ bản không có khẩu vị, nhưng Lăng Tây Nhi vẫn như thường ngày ăn ngấu nghiến, lại còn phát ra âm thanh, bộ dáng thực sự vui vẻ làm hắn cảm thấy ngưỡng mộ.
Hắn nhấp một ngụm trà nhìn nàng, định mở miệng nói chuyện, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tại sao ngươi không ăn?”
Lăng Tây Nhi rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của Đoan Tuấn Mạc Nhiên , nàng gắp thức ăn vào trong chén của hắn bị nét mặt ngưng trọng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho bất an.
“Ngày mai ta phải đi xa nhà, có lẽ mất vài ngày…”
Đối mặt với đôi mắt trong suốt thơ ngây của Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lựa chọn nói dối, có lẽ hắn có thể thành công giải quyết chuyện này.
“Đi xa nhà? Không phải trước ngươi nói cho tới mười lăm tháng giêng không phải ra ngoài làm việc nữa sao?”
Đặt chén cơm xuống, Lăng Tây Nhi có chút kinh ngạc.
“Là tạm thời, nếu thuận lợi, hai ngày ta có thể xong việc”
Hắn nhàn nhạt cười, giơ chén cơm lên.
“À”
Lăng Tây Nhi ngân thật dài âm cuối. Lại là công tác… Sau đó lại nâng mi
“Đi ra ngoài nhưng không cho phép vào thanh lâu.”
“Hử?”
“Không cho phép nhìn nữ nhân khác.”
“Gì?”
Cái này có chút khó khăn, bởi lần này là vì một nữ nhân…
“Không cho phép gây chuyện thị phi, sớm quay về một chút.”
Lăng Tây Nhi nói xong lại tiếp tục ăn cơm, khuôn măt nhỏ bé vùi vào trong chén, tiếng và cơm lách cách lách cách vang.
“Được”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy nháy đôi mắt to đen lúng liếng, nhẹ nhàng cười, nhưng nét tươi cười mang theo vài phần phiền muộn.
……………..
“Ngươi đã đến rồi”
Trầm mặc. Đoan Tuấn Mạc Nhiên không đáp, chỉ trừng mắt lạnh lùng nhìn Đoan Tuấn Mạc Bắc. Đây không phải là kết quả mà hắn muốn sao?
“Ta biết làm như vậy là có chút… Nhưng là… Này này này, ngươi đi đâu đấy?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng xoay người, gấp gáp hỏi.
“Ngươi không phải muốn ta tới xem Mộng Nhan Công chúa sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc mắt cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.
“Thập lục đệ à, cùng lắm chỉ là một nữ nhân mà thôi, coi như làm việc thiện tích đức đi.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài, hắn đã sớm đoán trước Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt dễ coi nhưng là không ngờ lại rõ ràng như vậy.
“Làm việc thiện tích đức? Hoàng thượng hình như nửa năm trước đã từng nói qua những lời này một lần rồi?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nâng nâng mi, lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đoan Tuấn Mạc Bắc.
“Này….”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cảm thấy có chút khó xử, hối hận lẽ ra lúc đầu không nên đáp ứng điều kiện kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng:
“Hoàng thượng không có điều gì trọng yếu dặn dò, ta xin phép cáo lui trước!”
Hắn cung kính hành lễ, sau đó lạnh lùng xoay người.
“Thập lục đệ, ta biết trong lòng ngươi oán hận trẫm”.
Đoan Tuấn Mạc Bắc đứng dậy, nhẹ thở dài một hơi.
“Hoàng thượng là bậc chí tôn, thần đệ nào dám oán hận”.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn quay lưng về phía Đoan Tuấn Mạc Bắc, chậm rãi mở miệng nhưng đã không còn giọng điệu lạnh lùng như trước.
“Thập lục đệ nói những lời này là vì trong lòng oán hận trẫm.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thở dài, bước tiến lên:
“Trẫm biết là trẫm đã không giữ lời hứa lúc trước, nhưng Mộng Nhan không những là cháu gái mà Hoàng Thái hậu yêu quý nhất, còn là công chúa nước láng giềng…”
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng cắt đứt:
“Hoàng thượng, Đoan Tuấn Vương Triều không phải chỉ có mình ta là Vương gia!”
“Đúng, nhưng mà ai kêu Mộng Nhan nhìn một cái liền thích ngươi…”
“Thần đệ chán ghét nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khép hờ mi, lời nói lạnh lùng sau đó bước nhanh ra khỏi Sùng Dương Điện.
“Tiểu Thúy, những điều ngươi vừa nói đều là thật?”
Chỉ một câu Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn đến thăm nàng dường như còn tác dụng hơn thiên ngôn vạn ngữ, Mộng Nhan một mặt gắng gượng chống tay đứng lên, một mặt khó nén được cảm giác vui mừng gắt gao bắt lấy tay Tiểu Thúy
“Vâng, là ý chỉ của Hoàng Thái hậu, chắc lúc này Vương gia đang ở Sùng Dương Điện rồi, một lát nữa sẽ tới, công chúa có muốn thay đổi trang phục một chút hay không?”
Tiểu Thúy thấy nàng bộ dáng hấp tấp, cười khẽ một tiếng.
“Xú nha đầu, ngươi cũng dám giễu cợt bồn công chúa!”
Mộng Nhan hờn dỗi một tiếng, sau đó ra ý bảo Tiểu Thúy đỡ nàng ngồi vào bàn trang điểm, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình trong gương, nàng lập tức kêu lên:
“Sắc mặt này thiệt khó coi nha, Tiểu Thúy, ngươi mau giúp ta trang điểm một chút!”
Tiểu thúy khẽ thở dài, đem chén chè hạt sen bưng tới, thấp giọng nói:
“Công chúa đã không ăn ba ngày nay, tự nhiên sắc mặt sẽ tái nhợt. Tiểu Thúy nấu cho ngài chè hạt sen, công chúa ăn trước, sau đó trang điểm sau cũng không muộn.”
“Nói cũng phải, ta không ăn cơm sao có sức cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên du sơn ngoạn thủy!”
Mộng Nhan thì thào khẽ nói, tiếp nhận chén chè hạt sen từ tay Tiểu Thúy, nhai ngấu nghiến.
“Công chúa còn muốn cùng Vương gia du sơn ngoạn thủy?”
Tiểu Thúy giật mình, kinh ngạc hỏi. Công chúa thân thể yếu như vậy, chỉ e là…
Mộng Nhan không trả lời Tiểu Thúy, chỉ ra sức gật đầu, đem chén chè hạt sen uống hết rồi thỏa mãn liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn. Nàng luôn hy vọng có ngày này, chỉ là… Hắn chịu sao?
Trong đầu nàng chợt hiện lên đôi mắt lạnh lùng cùng ánh mắt âm hàn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên , từ đầu tới giờ, nàng chưa từng thấy hắn cười, liệu hắn sẽ cười sao?
“Công chúa. Công chúa!”
Tiểu thúy quơ quơ tay trước mặt Mộng Nhan, nàng khẽ gọi vài tiếng rốt cuộc cũng đem tâm trí Mộng Nhan quay trở về.
“Cái gì?”
Mộng Nhan nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại.
“Công chúa không phải nói muốn trang điểm, thay quần áo sao?”
Tiểu thúy thấy Mộng Nhan hoảng hốt lại càng lo sợ.
“Thay quần áo, vẽ mi, tô mày là vì ai cơ chứ? Hắn sẽ để ý sao?”
Mộng Nhan chợt cảm thấy thương cảm, thất thần, đôi mắt tràn đầy ưu thương.
“Công chúa, Người như thế nào đột nhiên lại…Thật ra chỉ cần Vương gia đến là tốt rồi!”
Tiểu Thúy nhẹ nhàng an ủi.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, chỉ cần người đến là tốt rồi!”.
Nàng cười khố rồi tỏ ý bảo Tiểu Thúy giúp nàng thay quần áo.
Mặc một thân váy hồng, bởi vì trời đã vào đông, dù ở trong nhà nhưng cũng không ấm hơn là mấy nên Mộng Nhan khoác thêm áo khoác lông chồn bên ngoài. Trông nàng vừa cao quý vừa trang nhã, nhưng so với hồi mới đến vương phủ đã mất đi vài phần kiêu ngạo tự mãn.
Không ngờ trong mắt nàng giờ đây cũng có nỗi u buồn cùng nét bi ai. Khuôn mặt nàng dù đánh rất nhiều phấn cũng khó giấu được vẻ tái nhợt.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước vào phòng, nhìn thấy Mộng Nhan như vậy, nhưng hắn nét mặt vẫn như cũ, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Mộng Nhan không nói gì, chỉ nhẹ cười đánh giá hắn. Mới ba ngày không gặp, trông hắn hình như càng thêm anh tuấn, ánh mắt mặc dù vẫn như trước lạnh lùng nhưng không còn làm cho người ta có cảm giác thấy rét mà run.
Nửa canh giờ đã qua đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ lạnh lùng ngồi nhìn chằm chằm nghiên mực trên bàn, môi không mảy may nhúc nhích, dường như một chút ý định mở miệng cũng không có.
“Vương gia không có gì muốn nói với Mộng Nhan sao?”
Mộng Nhan khẽ thở dài, rốt cuộc chịu không nổi không khí nặng nề này đành mở miệng trước.
“Là công chúa muốn ta tới, phải là công chúa có lời muốn nói với ta chứ?”
Mi mắt không thèm nâng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào cái nghiên mực cũ kĩ.
Mộng Nhan lại thở dài, tiếng thở dài vang vọng trong gian phòng tĩnh lặng, cảm giác thật thê lương. Lúc này nàng thấy hận sao mình không phải là cái nghiên mực kia, từ lúc bước vào cửa, hắn cũng không hề liếc nàng một cái.
“Ta rốt cuộc có cái gì không tốt?”
Nàng nặng nề mở miệng, giọng điệu bi thương khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi ngẩn người.
“Công chúa không có gì không tốt!”
Hắn nhẹ giọng nói, nhưng nét mặt vẫn như trước lạnh băng không có phần hòa hoãn.
“Nhưng ngươi rất chán ghét ta, không muốn nhìn ta dù chỉ là một cái liếc mắt!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại lần nữa trầm mặc, ánh mắt vẫn lãnh đạm không dời khỏi cái nghiên mực.
“Nếu ngươi thích cái nghiên mực ấy, ta có thể tặng cho ngươi!”
Mộng Nhạn rốt cuộc không nhịn được nữa, hờn dỗi mở miệng.
“Cám ơn ngươi, nhưng ta không cần!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn tiếp tục thờ ơ.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên , chẳng lẽ bắt ngươi đến chỗ ta khiến cho ngươi như ngồi trên đống lửa, sống không bằng ૮ɦếƭ sao?”
Mộng Nhan hét lên, hung hăng ném gối về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
“Đúng”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đưa tay ra bắt, đôi mắt không thèm chuyển động một chút lạnh lùng vứt lại trên mặt đất.
“Nếu như vậy, sao ngươi còn muốn tới?” Mộng Nhan hét khàn cả giọng, nàng lần nữa lại bị sự lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm đau tới thấu tâm rồi.
“Vì Hoàng thượng, vì Hoàng Thái hậu.”
Hắn nhàn nhạt vài chữ khiến cho Mộng Nhan cả người run lên vì tức giận.
“Ngươi bị ép sao?”
“Đúng”
“Nếu được lựa chọn, ngươi sẽ không đến tẩm cung của ta?”
“Đúng”
“Tất nhiên sẽ như vậy Đoari Tuấn Mạc Nhiên , vậy ngươi hãy thực hiện hoàng mệnh nha.”
Nàng cười lạnh, tiến lên kéo tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên lôi hắn ra ngoài.
“Nếu ngươi có tức giận cũng đừng làm gì trái ý ta nha. Ngươi nên suy nghĩ một chút, nếu Hoàng thượng biết người ngươi lấy không phải Lâm Y Ỵ, vị Vương phi kia không còn cớ để tồn tại, ngươi lúc ấy sẽ gặp phải những chuyện gì, ngươi cũng hiểu chứ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên mắt chầm chậm chuyển, liếc qua Mộng Nhan, ánh mắt đầy vẻ ngoan tuyệt:
“Ngươi đây là đang uy Hi*p ta?”
“Đúng, không sai, ta đang uy Hi*p ngươi. Dù ngươi muốn cái mạng nhỏ này của ta, ta cũng không thể cản ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ đây là hoàng cung, mà ta là Công chúa Thái hậu yêu quý nhất.”
Nàng cười lạnh, tiếp tục kéo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng hỏi.
Mộng Nhan ngoái đầu nhìn lại, cười lạnh:
“Như thế nào? Ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?”
Nàng bước ra ngoài cửa lớn, ra lệnh cho thị vệ:
“Chuẩn bị du thuyền cho ta, bồn công chúa muồn cùng Đoan Tuấn Vương gia đi ngoạn hồ”.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo nhìn Mộng Nhan.
Mùa đông, cảnh hồ trông thật ảm đạm. Trên mặt hồ sương trắng giăng phảng phất, không thấy hoa sen, không thấy lá sen, chỉ có vài cọng cuống lá héo vàng lững lờ trôi. Đông năm nay chưa có tuyết rơi, trời rét lạnh nhưng mặt hồ không có kết băng, dù vậy việc du hồ vào thời điểm này hiển nhiên cũng chẳng phải ý kiến gì hay ho.
Một trận gió lạnh thấu xương thổi đến, Mộng Nhan do thân thể suy nhược, dù toàn thân quấn kín nhưng cũng khó chịu được khí lạnh này, nàng vẻ mặt khổ sở, đôi tay đang giữ chặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên dần trở nên tê cóng.
“Mộng Nhan.” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng trong cơn gió rét, đột nhiên chuyển mắt, nhẹ gọi tên nàng. Nàng vui vẻ ngước lên, nhìn chăm chú nam nhân trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên nàng.
“Có một số việc không thể gượng ép. Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”
Hắn hạ mi, lãnh đạm nhìn ánh mắt si mê của nàng.
“Ngươi đang giảng kinh phật sao? Ngươi hy vọng nói mấy lời này ta sẽ buông tha ngươi?”
Nàng cười lạnh, khẽ ho nhẹ để cố nén xúc động.
“Không phải kinh phật, mà là đạo lí làm người.”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh nhạt cười, lòi nói càng thêm châm chọc.
“Ý của ngươi là công chúa ta ngay cả đạo lí làm người cũng không biết sao?”
Nàng hất tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra, tức giận đứng lên.
“Ngươi nếu hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, sẽ không năm lần bảy lượt đến quấy rầy một người đã thành thân!”
Hắn hờ hững nâng mắt nhìn nàng.
“Được, ngươi được, ngươi mắng ta không biêt lễ nghĩa liêm sỉ.”
Dù ho khan kịch liệt, Mộng Nhan cũng không quên được lửa giận đang bùng lên trong lòng, phẫn nộ quơ mấy cái móc câu trên sàn quăng ra ngoài.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, xoay người nhún nhẹ đạp chân trên gió, thân hình chợt lóe lên, bóng dáng cao ngạo như bạch long phi về phía trước, vạt áo phiêu phiêu bay trong gió dường như không vướng chút bụi trần. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhẹ nhàng hạ xuống đứng bên ven hồ.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên…”
Mộng Nhan dậm chân hét to, nàng vừa mở miệng liền bị gió lạnh sộc vào ho khan không ngừng.
Chắp tay ra sau lưng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên như không nghe thấy tiếng Mộng Nhan gào hét, chỉ chậm rãi xoay người tiến về Lưu Ly Cung. Theo ý chỉ Hoàng thượng hắn có thể ở lại, còn về phần bắt hắn phải bày khuôn mặt tươi cười đi ngoạn hồ, thì nằm mơ đi.
Vì ban ngày bị nhiễm lạnh, đến tối Mộng Nhan bắt đầu sốt cao, không ngừng mê sảng, những điều nói mớ này nọ đều là mắng Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, đôi môi tái nhợt kia của nàng Hoàng Thái hậu không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Hoàng thượng, ngươi xem việc ngươi làm thiệt là tốt!”
“Sao lại trách ta!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc không kiên nhẫn biểu tình mếu máo. Tại sao mỗi lần đều là hắn phải giải quyết tàn cuộc cho thập lục đệ, làm Hoàng thượng là phải chịu những việc uất ức như vậy sao?
“Đây là do ngươi gây ra.”
Hoàng Thái hậu tức giận đứng dậy, uy nghiêm bước về phía Đoan Tuấn Mạc Bắc:
“Nếu Hoàng thượng không thể mở miệng được, thì để ta đi.”
“Hoàng nãi nãi, người còn không tiếp thu bài học sao? Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất khó động vào, không bằng ta sẽ giúp Mộng Nhan chỉ hôn với những huynh đệ khác, vừa hay tuổi tác thập bát hoàng đệ cũng tương đương nàng, không bằng…”
“Hoàng thượng nhận thua rồi?”
Hoàng Thái hậu nheo nheo mắt, chuyện đã đến nước này, hạnh phúc của Mộng Nhan có thể cho qua nhưng cái quan trọng hơn là sự uy nghiêm của hoàng thất sao có thể dễ dàng để kẻ khác giẫm đạp như vậy. Cứ cho đó là là thập lục Vương gia chiến công lẫy lừng thì sao chứ!
“Hoàng nãi nãi….”
Đoan Tuấn Mạc Bắc không nói gì, không phải là do hắn sợ, mà là hắn đang nhẫn nại, mọi việc đều có giới hạn, chỉ cần không chạm vào nỗi đau của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì hắn sẽ là một thần tử tận trung tận lực.
“Hoàng thượng không cần nhiều lời, ta không tin một Vương gia nho nhỏ như hắn lại dám không đem uy nghiêm của hoàng tộc cho vào mắt. Truyền Liên Thái phi cho ta!”
Hoàng Thái hậu gầm gừ ra lệnh.
“Hoàng nãi nãi, chỉ sợ là người đã quên. Liên Thái phi giờ đang ở trong lãnh cung, Tiên hoàng khi mất đã để lại di chiếu, nàng cả đời không được bước chân khỏi đó dù chỉ là nửa bước.” Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài.
“Lãnh cung? Cái nơi bố trí xa hoa, còn có nô tì hầu hạ đó là lãnh cung sao? Sợ rằng nơi đó còn thoải mái hơn Duyên Hỉ Cung của ta rất nhiều nha?”
Hoàng Thái hậu hầm hừ. Một nghiệt chủng sinh bởi một phi tần không trong sạch, nếu không phải nể tình Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã vì Đoan Tuấn Vương Triều lập nhiều chiến công, chỉ sợ rằng cả thiên hạ này cũng không có chỗ dung thân cho hai người.
“Hoàng nãi nãi, ta cũng là do Liên Thái Phi nuôi lớn!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng mở miệng, chỉ là một Công chúa Mộng Nhan nho nhỏ mà thôi, có phải hay không Hoàng Thái hậu chuyện bé xé ra to rồi! Hắn lần đầu tiên trong lòng thấy phản cảm với Hoàng Thái hậu.
“Vậy thì sao? Ngươi cũng không phải là con ruột của nàng, Thái hậu bây giờ mới là mẫu thân của ngươi!”
Hoàng Thái hậu ánh mắt uy nghiêm.
Đoan Tuấn Mạc Bắc vẻ mặt lãnh băng, lạnh lùng nói:
“Hoàng nãi nãi, Mộng Nhan hình như sống ở trong cung cũng đã lâu, nếu có gì cần phải nói, thì ta nghĩ có lẽ ta cần lo liệu đưa nàng hồi quốc trước năm mới.”
“Ngươi… Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hoàng Thái hậu ngẩn người, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn chợt cảm thấy do dự.
“Hoàng nãi nãi, so với ý muốn của riêng người, ta sẽ lấy triều đình làm trọng.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc lãnh đạm mở miệng, phất tay xoay người rời khỏi phòng Mộng Nhan.
Dọc đường đi, hắn nhìn ngọn đèn đang cháy sáng trong sương phòng chợt cảm giác có chút cô đơn, hóa ra làm Hoàng thượng cũng không phải một chuyện dễ dàng. Hắn cười lạnh, bất giác muốn uống rượu.
“Các ngươi lui trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc bước lên, lạnh lùng ra lệnh rồi đẩy cửa tiến vào. Dưới ánh đèn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang tự châm tự ẩm, trên tay còn cầm quyển sách.
Hắn ngước lên dường như không cảm thấy kinh ngạc, chỉ đứng dậy cung kính hành lễ, mời Đoan Tuấn Mạc Bắc ngồi.
“Ngươi có muốn biết vì sao ta lại tới không?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc chậm rãi nói.
Không có ý định đáp lời hắn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười lạnh.
“Thập lục đệ, kỳ thật trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, ngươi thích hợp làm Hoàng thượng hơn ta!”
Hắn nâng chén rượu, vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nâng mi, ánh mắt tràn ngập cảm giác bất an:
“Hoàng thượng, ta chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị của ngài!”
“Ta biết, nếu ngươi muốn, vị trí này đã là của ngươi từ mười năm trước rồi.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc vươn tay trấn an hắn.
“Hoàng thượng…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuyển mắt, đêm nay Đoan Tuấn Mạc Bắc làm cho lòng hắn thấy bất an.
“Gọi ta là Nhị ca, ngươi đã lâu không gọi ta như thế!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhàn nhạt nói, khẽ nhấp một ngụm rượu.
“Nhị ca….”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ mi, ánh mắt khẽ thoáng qua một tia rung động.
“Nếu ngươi thực sự không thích Mộng Nhan, từ hôm nay, ta sẽ không ép ngươi nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc tiếp tục vỗ vỗ vai hắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nâng mi, ánh mắt thoáng qua nét vui mừng pha lẫn sợ hãi, nhưng do từ trước đến nay hắn đều tỏ vẻ lạnh lùng nên vẻ mặt cũng chỉ thoáng qua như thế mà thôi.
“Nhưng ta không có biện pháp với Hoàng Thái hậu!”
Câu nói này của Đoan Tuấn Mạc Bắc không khỏi khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu mày.
“Ta cũng chỉ cần câu nói kia của Nhị ca!”
Hắn nâng chén rượu nhẹ cười, ánh mắt ánh lên một loại tự tin.
Rượu quá ba chén, Đoan Tuấn Mạc Bắc đột nhiên thở dài:
“Ngươi nếu có thời gian nên đi thăm Liên Thái phi, nàng rất nhớ ngươi!”
Một câu nói của Đoan Tuấn Mạc Bắc một lần nữa làm Đoan Tuấn Mạc Nhiên rơi vào trầm mặc, hắn gật đầu, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm trọng.
“Ngươi đã về? Nhanh như vậy sao?”
Chạy quanh Đoan Tuấn Mạc Nhiên vài vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi không giấu được sự nghi ngờ, chỉ là ngắn ngủn có một ngày mà thôi, cái này gọi là có việc phải xa nhà sao?
“Công việc ngươi làm thế nào rồi?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngữ khí lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn lãnh băng
“Hử?” Cái gì công việc?
“Hai ngày nay ngươi bận làm những gì?”
“Đi dạo ngắm cảnh, chơi chó, nghịch mèo a. Cuộc sống của nữ tử cổ đại không phải vẫn vô vị như vậy sao?”
Trừng to đôi mắt, Lăng Tây Nhi hùng hổ nói.
“Vô vị?… Yến ma ma, Lưu Thái phó, Cao công công, Vương phi liền giao cho các ngươi rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh đạm hạ lệnh, rồi lạnh lùng xoay người bước ra khỏi phòng.
Hử hử hử? Lại tới sao?