Vô Diệm Vương Phi - Chương 88

Tác giả: Phong Vân Tiểu Yêu

Bệnh tương tư
Tiểu Thuý do dự hồi lâu cũng không nói nguyên nhân,Thái hoàng Thái hậu cuối cùng tìm ngự y tới hỏi.
“Ngươi nói công chúa là vì tương tư thành bệnh, haỵ là vì….” bà dừng lại hồi lâu, lại là chuyện tốt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Quả thật như thế, công chúa là bởi vì tức giận, thương tâm, lâu dần tích thành bệnh,lại thêm tâm tro ý lạnh, cho nên…”
Trương thái y lắc đầu, khó giải quyết, đây là tâm bệnh.
“Nói như vậy là không có biện pháp sao?”
Thái hoàng Thái hậu nhíu mày nhẹ nhàng thở một hơi rồi sau đó nói.
“Muốn chữa tâm bệnh thì phải có tâm dược..”
Trương ngự y lắc đầu lần nữa, nhẹ nhàng thở dài nói.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi”
Con ngươi tối sầm lại, Thái hậu Thái hậu như hiểu rõ cái gì đó, không kiên nhẫn phất tay.
“Lão Thần xin cáo lui”.
Trương ngự y quỳ nhanh xuống đất thỉnh an sau đó lui ra ngoài.
Ngoái đầu nhìn sang Mộng Nhan bên cạnh dung nhan tái nhợt, Thái hoàng Thái hậu không kiên nhẫn đứng lên, nét mặt tức giận ngày càng hiện rõ.
T”hái hoàng Thái hậu , người nên chú ý giữ gìn thân thể.”
Uyển ma ma nhanh chóng tiến lên bên cạnh đỡ lấy thân thể Thái hoàng Thái hậu.
“Không có việc gì. Hôm nay làm điểm tâm món gì cũng cầm tới cho công chúa thưởng thức một chút”
Thái hoàng Thái hậu nhìn lại cuộc đời mình mười mấy năm rốt cuộc cũng nở một nụ cười, chậm rãi nói.
“Thái hoàng Thái hậu nên quay về, hôm nay nô tỳ sẽ làm bánh ngọt hương vị hạt dẻ.”
Uyển ma ma nét mặt mừng rỡ,đỡ Thái hoàng Thái hậu ngồi xuống ghế phượng rồi xoay người rời đi.
“Hình như bây giờ ai gia càng ngày càng thích tài nấu ăn của ngươi.”
Nàng than nhẹ, người càng già càng hoài niệm về quá khứ.
“Cảm ơn Thái hoàng Thái hậu, nô tỳ đi một lát rồi sẽ quay lại”, lời khen làm Uyển ma ma càng hớn hở ra mặt, lưu loát xoay người ra khỏi Lưu Ly cung.
Ngự thiện phòng vội vàng mang món điểm tâm hạt dẻ đến, Thái hoàng Thái hậu ăn cơm trưa chính là thịt bò, bây giờ lại dùng thêm điểm tâm hạt dẻ … bà vẻ mặt nham hiểm cười lạnh một tiếng, nhưng là rất nhanh sắc mặt nghiêm lại.
(ghi chú, thịt bò cùng hạt dẻ cùng ăn thì sẽ không tốt cho tiêu hóa đây là lời ghi chú của tác giả nha mọi người)
Bữa tối bởi vì Thái hoàng Thái hậu tiêu hóa không tốt, nguyên trạng đi lên, nguyên trạng bưng đi xuống, ma ma tên Tựa Như kia yên lặng ân cần giúp Thái hoàng Thái hậu xoa Ϧóþ , quan tâm nói:
“Thái hoàng Thái hậu nương nương, có phải đêm nay đồ ăn không hợp khẩu vị hay không ?”
“Ai, gần như thân thể không biết là làm sao vậy, chính là cảm giác có chút không thoải mái, ngự y xem rồi, cũng không nói ra bệnh gì, chắc là do tuổi tác đã cao, lại lo lắng đứa bé Mộng Nhan kia, bây giờ, ngươi đi Lưu Ly Cung hỏi một chút, hỏi xem công chúa đã ăn cơm chưa?”
Thái hoàng Thái hậu nhẹ thở dài một hơi, có chút tuồi già sức yếu, tinh thần không tốt.
“Vâng, Thái hoàng Thái hậu, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại!”.
Nói xong nàng cẩn thận đưng lên châm đèn Ⱡồ₦g mở cửa rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Tẩm cung Thái hoàng Thái hậu cách Lưu Ly Cung một tòa núi sơn, Tựa Như đốt đèn Ⱡồ₦g rồi thấy chung quanh không người, quay người đem đèn Ⱡồ₦g thổi tắt rồi, rồi đi vào bóng đêm.
“Là Nhị đương gia tìm ta sao?”
Nàng trong bóng đêm nhẹ nhàng mở miệng, chờ hai mắt thích ứng với bóng đêm, rốt cuộc trong đêm tối cũng phát hiện ra một bóng đen.
“Nhị đương gia có gì phân phó?” Tựa Như cung kính quỳ xuống.
“Kế hoạch trước đình chỉ, cái lão bà kia còn dùng được”.
Thanh âm mềm mại vang len lộ ra một tia âm ngoan.
“Vâng!”.
Nàng ngẩn người, nhiều năm như vậy đã thành thói quen nên cũng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
“Tiệc tối của hoàng cung là được tổ chức vào ngày 30 đúng không?”.
Giọng nữ ngừng lại một chút, hài lòng nói.
“Đúng vậy, ngay tại Duyên hi cung của Thái hoàng Thái hậu”. Nàng cung kính hồi bẩm.
“Được, ngươi đi đi, có động tĩnh gì ta sẽ lại tìm ngươi.”
Giọng nữ lạnh nhạt, xoay người một bước biến mất cùng bóng đêm.
Uyển ma ma đứng lên phủi bụi trên người rồi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh đi đến Lưu Ly cung.
Ngoài hoàng cung có một xe ngựa đang đợi được trang hoàng lộng lẫy, Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng mở màn kiệu, lưu loát leo lên xe ngựa.
“Tỷ tỷ thật sự là thần thông quảng đại a, không ngờ trong hoàng cung cũng có thuộc hạ”.
“Nếu muốn thành đại, đương nhiên phải nhẫn nại, vì báo thù ta đã nhẫn nại mười mấy năm, ta sẽ không để cho Thiên Địa Thịnh bỏ dở giữa chừng!”
Như Ý lạnh lùng nói, đem y phục dạ hành chậm rãi cởi ra.
“Nhưng mà nếu gia biết chuyện này là người làm…”
Lãnh Phiêu Hương có chút lo lắng.
“Không phải ta, mà là chúng ta, đừng quên lần này cũng có ngươi tham gia”
Như Ý nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lãnh Phiêu Hương, sắc mặt không vui lời nói có chút hòa hoãn:
“Kỳ thật chúng ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho gia, ngươi cũng không muốn nhìn gia tinh thần sa sút, không phải sao?”
Sắc mặt của Lãnh Phiêu Hương có chút hoà hoãn nhẹ nhành nhăn mày lại suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng miễn cưỡng gật đầu:
“Chỉ là chuyện này phải làm thật tốt, nếu để gia biết….”
Nàng không khỏi lạnh run, đây là phản bội sao? Lăng Tây Nhi là người mà gia yêu nhất.
“Yên tâm đi, thân tín của ta trong hoàng cung này là bà con xa của biểu tỷ, mười năm trước đã ở trong cung, gia căn bản không biết có tuyến liên lạc này.
Mười năm qua, nàng một mực tìm kiếm cơ hội để xuống tay ám sát Thái hoàng Thái hậu nhưng vài lần thất thủ, may có người thế thân mới không có bại lộ nhưng bây giờ thời cơ đã đến, lão vu bà thân thể ngày càng kém, tin tưởng không tới vài năm hồn liền về tây thiên ngay cả thần tiên cũng tra không ra là bà ta làm”
Như Ý đắc ý dào dạt cười.
“A, có đúng không? Tỷ tỷ có thủ hạ thật tài ba nha”
Lãnh Phiêu Hương trong lời nói có chút châm chọc, tiếp qua vài năm lão vu bà cũng chính mình ૮ɦếƭ già rồi cần gì phải động thủ.
“Muội muội không tin?”
Như Ý tà nghễ nhìn khuôn măt nhỏ nhắn của Lãnh Phiêu Hương, nét mặt tràn đầy tự tin.
“Không phải không tin mà là không có cách nào để tin. Tỷ nói hạ độc sao? Coi như là hôm nay không bị phát hiện nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tốt nhất là vẫn lên cẩn thận thì hơn không những thế các đại phu giỏi nhất đều ở trong cung làm ngự y rồi”
“Chỉ sợ ngự y tra cũng không ra”
Nàng không nói gì nữa, sau đó phân phó mã xa phu lên đường đi tới Nhã Tự Các, nàng muốn ở đó chờ đợi đến ngày tết âm lịch.
“Hoàng nãi nãi, ngươi không cần làm khó ta.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cơ hồ muốn đầu hàng rồi, vừa nghe Thái hoàng Thái hậu muốn gặp hắn lại nghe chuyện công chúa Mộng Nhan ở Lưu Ly Cung, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là vì việc gì.
“Làm khó? Hoàng thượng, là ngươi làm khó ta hay ta làm khó ngươi hả, ban thánh chỉ khó khăn như vậy sao?”
Thái hoàng Thái hậu tức giận cả người run lên, Mộng Nhan đã hai ngày không ăn uống rồi, chỉ là muốn một thánh chỉ thôi, chẳng lẽ khó khăn như vậy.
“Nhưng mà Hoàng nãi nãi, người muốn thánh chỉ này…”
Hắn dừng lại, đem Mộng Nhan chỉ hôn cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn không đến ngây sự với hắn mỗi ngày hay sao.
“Chẳng nhẽ ngươi trơ mắt nhìn Mộng Nhan….”
Thái hoàng Thái hậu rơi lệ đứng lên, mười mấy đứa cháu không có một đứa hiếu thuận, nay chỉ còn mỗi Mộng Nhan là tri kỉ, mà bây giờ… Nàng nhất quyết mang cái mạng già này đánh cược cũng phải hoàn thành tâm nguyện của Mộng Nhan.
“Hoàng nãi nãi, chúng ta phải kiên nhẫn không nên nóng vội giục tốc là bất đạt, không nên bức Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến nóng nảy”
Đoan Tuấn Mạc Bắc xoay người xem sắc mặt tái nhợt không ăn không ăn không uống của Mộng Nhan, nhẹ giọng thở dài một hơi, sau đó chậm dãi nói.
“Ngươi nói, rốt cuộc làm sao bây giờ”
Thái hoàng Thái hậu chỉ tay, sắc mặt không kiên nhẫn nói.
“Mộng Nhan chính là tương tư thành bệnh, chúng ta trước hết làm cho thập lục đệ tiến cung gặp nàng, nói không chừng hai người từ từ nảy sinh tình ý cũng nên.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc suy nghĩ hồi lâu rồi nói, nếu tại vương phủ không gặp được Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vậy trực tiếp đưa hắn tới Lưu Ly Cung, không tin là vẫn không gặp được mặt.
“Hoàng thượng đã có chủ ý như vậy sao còn không sớm đưa ra sử dụng”
Thái hoàng Thái hậu không dấu nổi vui sướng, nếu không có tiện nhân kia chỉ bằng tài sắc của Mộng Nhan không tin là không bắt được tâm của hoàng tôn bất hiếu kia.
“Ta đây đi hạ chỉ là được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, người cũng không nên gấp gáp, vạn nhất sẽ có hại cho ngọc thể.”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nói xong lui về phía sau. Ra khỏi Lưu Ly Cung, Đoan Tuấn Mạc Bắc nhịn không được cười lạnh vài tiếng:
“Thượng sách? Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chịu tới hay không còn không biết, coi như là chịu tới, dựa vào tính tình hắn…”
Hắn cười thầm trong lòng, xem ra cái Tết tân niên này cũng không quá nhàm chán.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, công chúa Mộng Nhan thân thể có bệnh nhẹ….”
Tại đại sảnh vương phủ Đoan Tuấn, công công vừa truyền chỉ vừa quan sát sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thập lục Vương gia nổi tiếng là tính tình quái dị, thấy tình thế bất hảo thì không muốn lưu lại.
“Trở về chuyển lời tới Hoàng thượng, nói đạo thánh chỉ này ta không tiếp. Mộng Nhan bị bệnh, trong cung khắc có ngự y, Bổn vương không phải là đại phu”.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hầm hừ phất tay áo rời đi, bị Đoan Tuấn Mạc Bắc đoán trúng, quả nhiên là không chút nể tình.
“Vương gia, kỳ thật Hoàng thượng còn có một bộ mật chỉ cấp cho ngài”
Công công tiến lên đem phong thư cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Hoàng thượng nói thánh chi này Vương gia có thể không tiếp nhưng mật chỉ này nhất định phải xem”
Công công thấp giọng nói sau đó cầm thánh chỉ xoay người ròi đi.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nhíu mày, không rõ Đoan Tuấn Mạc Bắc muốn làm cái gì, đành phải mở mật chỉ ra xem, chỉ nhìn thoáng qua thôi, vẻ mặt của hắn liền không kiên nhẫn, đơn giản lại là khuyên hắn nhất thời nhẫn nhịn, Thái hoàng Thái hậu thân thể bất hảo, muốn hắn hoàn thành tâm nguyện của bà
“Tất cả đều là nói thừa.”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp nói nhưng khi nhìn đến trong thư có đề cập tới Thái hoàng Thái hậu thân thể không tốt thì có chút nhíu mày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc