Vô Diệm Vương Phi - Chương 59

Tác giả: Phong Vân Tiểu Yêu

Không giống nhau
“Ê ê, cẩn thận quần áo của ta, tạo hình của ta!”
Bất lão tử không kiên nhẫn hô to, đúng là tên đồ nhi bất hiếu mà, ở trên đỉnh núi này vốn ít người, thật vất vả đồ đệ mới tới thăm một chuyến, không ngờ đối với tạo hình hoa lệ của ông lại phớt lờ làm như không thấy.
“Sư phụ, cứu người quan trọng hơn!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trước mặt sư phụ, hắn khôi phục lại cách nói năng thận trọng, một Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ thích dùng mắt trừng người khác.
“Hừ, bây giờ biết gọi sư phụ rồi sao!”
Ông không kiên nhẫn nhún nhún vai, đột nhiên vươn tay hung hăng gõ đầu Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi là đồ nhi bất hiếu, nhiều năm như vậy mới đến thăm sư phụ một lần, vừa xuất hiện liền mang phiền phức lớn như vậy cho ta!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không lên tiếng, chỉ cụp mắt dáng vẻ phục tùng. Từng học nghệ bên cạnh Bất lão tử mười mấy năm, hắn dĩ nhiên biết rõ tính tình bảo thủ của người này.
Quả nhiên Bất lão tử thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để ý ông, chỉ lo nhìn Lăng Tây Nhi trên giường với ánh mắt quan tâm, lo lắng. Khi nhìn theo ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sự hứng thú của ông lập tức bị sắc mặt xanh đen của Lăng Tây Nhi hấp dẫn.
“Xấu quá!”
Ông nhàn nhạt đánh giá nàng, thuận tiện nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên với ánh mắt kỳ lạ, chỉ là một nữ nhân xấu thôi, cần gì để ý như vậy.
“Sư phụ, nàng bị trúng độc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn bã mở miệng.
“Ta biết, ta muốn nói sau khi trúng độc dáng vẻ của nàng thật xấu!”
Bất lão tử cố ý chọc giận hắn, tiến lên cầm lấy tay nàng xem mạch, mày cũng không hề nhăn một chút, lấy kim châm ra phong bế các huyệt đạo lớn trên người Lăng Tây Nhi.
“Sư phụ, ta sẽ làm món ‘hòn ngọc quý trên tay mà sư phụ yêu thích nhất’!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không đợi Bất lão tử phân phó, đi trước chờ lệnh.
Hòn ngọc quý trên tay là một trong tám món ngon cổ truyền, là món ngon trân phẩm được lưu truyền trong cung đình. “Chưởng” là đặc sản bàn tay gấu chó trên núi tuyết. Hòn ngọc quý trên tay nghĩa là lấy nguyên con cá, chân giò hun khói, cây cải dầu hầm với tay gấu, vẫn còn nguyên hình dạng không tiêu tan, màu trắng như ngọc, hương vị rất tươi và thơm ngon, là món trân phẩm mà Bất lão tử thích ăn nhất.
Vừa nghe có ăn ngon, trong đầu ông giống như có tiếng chuông vang lên đông đông. Tinh trí của Bất lão tử lập tức tỉnh táo, ông ngưng thần liếc một cái không ngừng xoa xoa tay nhỏ bé, nóng lòng muốn thử Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Ánh mắt ông lại nhìn Lăng Tây Nhi đang mê mang một lần nữa, trong ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt. Ông gật đầu, phất tay, ý bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi ra ngoài.
Phòng bên ngoài, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn tuyết rơi rơi không ngừng, đột nhiên có cảm giác trống trãi. Sư phụ đồng ý giải độc cho Lăng Tây Nhi, chắc không có trở ngại gì, việc còn lại cần làm chính là hầu hạ Bất lão tử thật tốt.
Sắc trời chuyển tối rất nhanh nhưng Lăng Tây Nhi vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn khều khều bếp lửa trong phòng, ánh mắt thâm trầm dọa người.
“Ôi, đồ nhi bất hiếu, chỉ một nữ tử thôi, có cần phải hao tổn tinh thần như vậy không?”
Tại cái bàn vuông đơn sơ, Bất lão tử đang thưởng thức món hòn ngọc quý trên tay nóng hổi, béo ngậy, không kiên nhẫn dùng khóe mắt lạnh lùng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để ý ông, cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không vui. Hắn biết lão tử là cố ý làm cho hắn lo lắng!
“Được rồi được rồi, nàng một chút nữa sẽ tỉnh lại!”
Bất lão tử thỏa hiệp, không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng. Nếu lúc nào tiểu tử này cũng đối xử với lão nhân gia ông quan tâm như vậy thì tốt biết mấy. Xa cách nhiều năm, hắn cũng không lo ông là một người già cả có thể ૮ɦếƭ trên đỉnh tuyết sơn này, không người chăm sóc, không có người thân bên cạnh trước lúc lâm chung!
“Tạ ơn sư phụ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên xoay người lại, đáy mắt ẩn chứa ý cười.
“Hừ!”
Bất lão tử lần nữa hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thưởng thức món ngon của mình.
Mí mắt chậm rãi rung rung, Lăng Tây Nhi có cảm giác lạnh xương sống. Nàng cố mở mắt ra, nhưng có cảm thấy bất lực, chỉ có thể co gập thân thể lại, khi*p đảm cảm nhận thế giới tối tăm chung quanh.
“Lăng Tây Nhi, Tây Nhi…”
Nàng mơ hồ nghe được tiếng gọi, trầm thấp mà gợi cảm của ai đó, là giọng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Nàng quay đầu muốn nhìn rõ một chút, nhưng trước mắt vẫn là một cảnh tối tăm…
Tiếng gọi càng ngày càng rõ ràng, ngày càng mãnh liệt. Hai mắt nàng cuối cùng chợt mở ra, lọt vào tầm mắt không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà là một lão nhân kỳ quái, toàn thân trên dưới râu tóc đều là màu trắng, sắc mặt đỏ ửng một cách kì lạ, đôi mắt to với những tia sáng bắn ra bốn phía đang giương mắt thật lớn nhìn nàng một cách chăm chú.
Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, muốn gọi lớn một tiếng, nhưng yết hầu có chút khàn khàn. Nàng từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Nữ oa nhi!”
Giọng nói của lão nhân vang lên giống như một khúc nhạc dễ nghe, lọt vào tai khiến nàng có cảm giác như đang bay bổng một lần nữa muốn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc Lăng Tây Nhi muốn nhắm mắt lại, gương mặt quái dị của lão nhân đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mặt nàng là một đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng mãnh liệt, cũng không kém phần trầm tĩnh, giống như những vì sao sáng cuối chân trời, hư vô mờ mịt, nhưng làm lòng người không cách nào kháng cự lại chỉ muốn đắm chìm vào trong đó.
Lăng Tây Nhi nháy mắt vài cái, khóe môi chậm rãi nhếch lên, là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không sai, chính là hắn!
“Ngươi ngu ngốc sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn rống lên giận dữ.
Hử? Lăng Tây Nhi cố động não suy nghĩ, không sai, là đang nói nàng chứ ai, nhưng rõ ràng nàng chưa hề làm gì mà… Nàng ủy khuất nháy nháy mắt.
“Không rõ lai lịch mà ngươi cũng dám ăn!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở phì phì trừng mắt, hai má phúng phính nhô cao, hé ra gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
“Ngươi… Thật đáng yêu!”
Hai tay của Lăng Tây Nhi cố vươn ra, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn trong lòng bàn tay, sau đó thuận tiện sờ mó, nắn Ϧóþ, gương mặt no tròn bị nàng nắn thành mặt quỷ, đôi môi phấn hồng cũng bị ép chu ra.
“Hù dọa!”
Phía sau truyền đến một tiếng xuýt xoa thật lớn, lớn đến nỗi khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi cau mày.
“Lăng Tây Nhi!”
Hắn không kiên nhẫn hét to, gỡ bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve mặt hắn ra, ánh mắt biến thành lạnh như băng.
Lăng Tây Nhi ủy khuất cụp mắt xuống, dáng vẻ đáng thương hít hít mũi, nhân gia bị bệnh rồi sao, chẳng lẽ sờ nắn gương mặt nhỏ nhắn của hắn một chút cũng không được.
“Ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt”
Mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên không chút thay đổi lấy chăn đắp cho Lăng Tây Nhi. Sau đó xoay người thấy Bất lão tử nhìn hắn với ánh mắt quái dị như đang đánh giá.
Trong phòng luyện đan, Bất lão tử lấy làm kì lạ mở miệng hỏi.
“Đồ đệ?”
“Dạ, sư phụ?”
“Ngươi nhớ lần đó có người nhà giàu sang bán áo lông cừu dưới chân núi bảo ngươi đáng yêu không? Hiện tại nhà của hắn ban ngày cũng có chuyện ma quỷ, một toà trang viện đẹp như vậy, tiếc thật…”
“Như vậy thì sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn ông.
“Điều đáng nói là Lâm quả phụ ở núi phía Đông, hiện tại vẫn bị điên loạn, thật là một nữ nhân đáng thương, khiến người đau lòng!”
“Cuối cùng sư phụ muốn nói gì?”
Giọng nói của người nào đó trở nên không kiên nhẫn rồi.
“Sư phụ chỉ muốn khen ngươi một câu thôi, ngươi phá hủy đan dược khổ luyện mười năm của ta!” khóe môi của Bất lão tử nhếch lên, tức giận bất bình.
“Đúng vậy!”
Khóe mắt của người nào đó cũng không thèm chớp một cái.
“Bây giờ nói như thế nào?”
Giọng nói tức giận bất bình vang lên một lần nữa.
“Cái gì nói thế nào?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm xuống, phòng luyện đan luôn là chỗ nghĩ ngơi của hắn và Long Thanh.
“Ngươi nghe rồi mà còn làm bộ!” râu mép của Bất lão tử vì tức giận mà bị lệch sang một bên.
“Không có!”
“Có!”
“Không có!”
“Có!”
“Không có!”
“Ta nói có thì có!”
Bất lão tử tức giận đứng bật dậy, hai mắt trừng thật to thành hai hạt nhãn.
“Sư phụ nói có thì coi như có đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên uể oải nhắm mắt lại, không thèm cùng ông so đo.
“Vốn có mà!”
Bất lão tử không kiên nhẫn lầm bầm, từ từ đi ra khỏi phòng, đột nhiên đứng lại, chậm rãi bình tĩnh lại, kỳ lạ, vừa rồi ông cùng với Đoan Tuấn Mạc Nhiên tranh luận cái gì vậy?
Ăn no ngủ say, sáng sớm Lăng Tây Nhi bị đánh thức. Nàng khó hiểu nghĩ thầm, chẳng lẽ hai người cãi nhau ầm ĩ từ tối đến giờ sao?
“Ngươi đối xử với nàng không giống!”
Đó là âm thang mang theo vẻ ghen ghét.
“Người nào?” bây giờ là âm thanh lạnh như băng.
“Cái nữ oa nhi kia!”
“Giống nhau!
“Không giống”
“Giống nhau!”
“Không giống!”
“Được rồi, không giống!” trong giọng nói giống như bị khuất phục, Bất lão tử lầm bầm một tiếng, sau đó âm thanh biến mất.
Cửa phòng mở ra, tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên bưng thức ăn tiến đến. Lăng Tây Nhi nhanh chóng nhắm mắt, làm bộ giống như đang ngủ say chưa tỉnh.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt thức ăn trên bàn, chậm rãi ngồi bên cạnh, đôi mắt đen láy nháy nháy, nhìn kỹ gương mặt đoan trang nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, không giống nhau sao? Hắn chỉ không nỡ lòng nhìn thấy nàng ૮ɦếƭ. Nếu để nàng ૮ɦếƭ, sau này hắn sẽ buồn!
Lăng Tây Nhi chậm rãi mở mắt ra, làm bộ giống như vừa mới tỉnh lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi như hoa, mỉm cười với Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Bị vẻ tươi cười của nàng hấp dẫn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhắm mắt lại, đứng bật dậy, nét mặt khôi phục lại vẻ lạnh như băng.
Hứ, đúng là hẹp hòi, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không chịu cho nàng! Lăng Tây Nhi nhăn nhăn mũi, bĩu bĩu môi.
“Ngươi thử một chút, có lẽ rời giường đi lại được rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đưa lưng về phía nàng lạnh lùng mở miệng.
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy. Thật ra không có gì đáng ngại, chỉ vì bệnh nặng một lúc cảm thấy yếu ớt vô lực. Nàng muốn đứng lên, đột nhiên giảo hoạt nháy nháy mắt, kêu lên ôi chao một tiếng, dưới chân mềm nhũn, thân thể từ từ ngã xuống đất.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vội vã xoay người, bàn tay to chụp tới, vớt Lăng Tây Nhi vào trong иgự¢, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm.
A, thì ra là sự thật, không phải nằm mơ! Lăng Tây Nhi nhẹ cắn môi mỉm cười, trong mơ hắn cũng dùng ánh mắt này nhìn nàng chăm chú. Nàng mỉm cười ngọt ngào khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn ngơ.
“Ta buông ngươi ra, ngươi thử lại một lần nữa!”
Lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn lạnh như băng, bàn tay to từ từ buông ra. Lăng Tây Nhi gật đầu, vì không muốn hắn lo lắng nữa, nàng vững vàng đứng trên mặt đất.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên dường như thở phào nhẹ nhõm, gương mặt căng thẳng có chút giãn ra. Hắn xoay người, lấy thức ăn trong hộp cơm bày trên bàn.
“Ba ngày rồi ngươi chưa ăn gì, lại đây ăn một chút!”
Giọng điệu của hắn giống như ra lệnh.
“Ba ngày?”
Lăng Tây Nhi không nhịn được kêu lên sợ hãi, trời ơi, nàng bị cảm thôi mà, chỉ cảm thấy lạnh, không cần phải ngủ ba ngày nha!
“Ngươi trúng độc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng.
“Trúng độc?”
Lăng Tây Nhi gãi gãi ót, sao nàng không có ấn tượng gì cả?
“Ngươi hôn mê ba ngày rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi xuống bàn ăn cơm.
“Tại sao ta bị trúng độc vậy?”
Lăng Tây Nhi gõ gõ đầu, chẳng lẽ là miếng bánh ngọt có hương vị ngọt ngào kia?
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, trực tiếp dùng đôi mắt đen nhìn nàng, hắn cũng muốn biết nguyên nhân!
Chú thích
(1) bất lão tử = ông già trẻ mãi
(2) oa nhi = cô bé
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc