Vô Diệm Vương Phi - Chương 45

Tác giả: Phong Vân Tiểu Yêu

“Buồn cười thật, ngươi õng ẹo muốn quyến rũ người khác là việc của ngươi, ta chơi đàn là chuyện của ta, nước giếng không phạm nước sông, tại sao nói ta đập bể đồ của ngươi?”
Lăng Tây Nhi bỏ bàn tay nhỏ bé chống bên hông xuống, vác đàn tỳ bà lên vai, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, ánh mắt khiêu khích nhìn Lãnh Phiêu Hương, chậm rãi mở miệng, tuy giọng nói không lớn lắm nhưng lời lẽ rất có khí phách, nhiều người khách bị tiếng la của Lăng Tây Nhi gây chú ý, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của nàng thèm chảy nước miếng.
“Như Ý tỷ tỷ, Phiêu Hương viện lúc nào làm thỏ nhỏ giận rồi, tuy nhiên da tay của vị tiểu huynh đệ này trắng nõn mềm mại so với làn da của nữ nhân còn đẹp hơn”
Bỗng nhiên có một giọng nam hèn mọn truyền đến tai mọi người, Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn quay đầu lại, hung hăng liếc hắn một cái, ngoài ý muốn nàng bị nữ nhân kiều diễm bên người hắn hấp dẫn.
Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu hồng phấn bó sát, tay áo rộng rũ xuống, phía dưới vận một cái váy hoa màu xanh biếc, bên hông thắt một cái nơ lớn hình bươm bướm làm bằng tơ vàng mềm mại màu khói, tóc mai thả xuống hai bên má, làm lệch chiếc trâm phụng ngọc bích nguyên bảo, thân thể mảnh mai xinh đẹp câu hồn đoạt phách.
Nàng nhẹ nhàng phe phẩy ngọc phiến (1) , ánh mắt dụ hoặc, không ngừng đánh giá Lăng Tây Nhi, sau đó cười duyên một tiếng, lấy quạt ngọc che cái miệng nhỏ nhắn lại, đôi mắt đen láy chớp chớp thật yêu kiều .
“Ai nha, Tây Môn đại lão gia của ta, nàng không phải là người của Phiêu Hương viện, nàng chính là một nữ tử, đâu phải con thỏ nhỏ?”
Nàng cười quyến rũ, ngọc phiến nhẹ nhàng vun lên, Lăng Tây Nhi muốn ngăn cản cũng không kịp, dây cột tóc màu trắng đã bị rơi xuống, những lọn tóc đen tuyền lập tức xổ ra trên bờ vai ngọc ngà của nàng, nàng lạnh lùng đăm đăm nhìn người vừa mới vạch trần thân phận của mình là Như Ý, không nhịn được hừ một tiếng.
“A… Thì ra là một đại mỹ nhân, thế nào, cũng muốn học mấy vị đại gia đi kỹ viện sao?”
Vị khách nhân được gọi là Tây Môn đại nhân ác ý cất lời châm chọc, còn vươn bàn tay càn rỡ sờ mặt Lăng Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi thất kinh, tuy nhiên tiếng kêu sợ hãi chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì thân người đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng, nàng nhíu mày, đập vào mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, hai mắt tròn tròn đen láy long lanh, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn màu phấn hồng, đang nở nụ cười tới tận mang tai.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đánh giá Tây Môn đại nhân, đôi mắt đen tròn sáng như ánh sao nheo lại cười hì hì mở miệng nói:
“Đại ca, nàng là nha hoàn của ta, nàng đi chung với ta, nể mặt ta một chút được không?”
Hắn cười nhẹ, bàn tay to nhẹ nhàng phất lên chỉ thấy thân người của nam nhân ác tâm kia bay lên như diều đứt dây sắp sửa bị ném ra ngoài, Như Ý biến sắc, lập tức vươn tay ra, mặt không đổi sắc vững vàng đón lấy hắn.
“Tây Môn đại nhân, mọi người đến Phiêu Hương viện đều là khách quý, tới tìm vui, đại gia cần gì phải tức giận! Vị tiểu ca này ngươi nói đúng không?”
Như Ý nói, thân người bước qua, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ kiều mỵ và toan tính.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, nha hoàn của ta không hiểu chuyện đã làm kinh động tới đại gia”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cười ngọt ngào, trên mặt dần dần hiện ra hai lúm đồng tiền thật đáng yêu.
“Đệ đệ, thì ra nàng là người ngươi mang đến, tỷ tỷ vốn có ý nể mặt ngươi, nhưng vị tiểu cô nương này thật không hiểu chuyện, làm mất hứng của đại gia, hơn nữa trong giọng nói không hề để một hoa khôi như ta trong mắt, có lẽ nàng thật sự có chỗ hơn người, nếu tất cả mọi người đã ở đây, vậy mời các vị đại gia làm chứng, hôm nay Lãnh Phiêu Hương muốn cùng cô nương đây so tài một phen, tất cả mọi người có mặt tại đây sẽ làm trọng tài, nếu ta thua, tỷ tỷ sẽ ở trước mặt đại gia cởi sam mỏng xuống, nếu nàng thua …”
Lãnh Phiêu Hương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị nhìn Lăng Tây Nhi, mỉm cười nịnh nọt:
“Vậy nàng phải ở trước mặt đại gia nói một tiếng xin lỗi, nàng đã sai rồi, mọi người thấy thế nào?”
Lãnh Phiêu Hương đảo mắt nhìn mọi người một vòng, ánh mắt càng thêm vẻ kiều mỵ.
Trên người nàng chỉ mặc một cái áo mỏng manh màu hồng phấn và quần lụa mỏng màu khói, bên ngoài khoác một tấm sa mềm mại, trong suốt nhìn xuyên qua nó có thể thấy cái yếm màu hồng bên trong, nếu cởi sa mỏng xuống, bờ vai ngọc và lưng của nàng sẽ bị lộ ra trần trụi trước mặt bao người.
“Tốt! Tốt!”
Tiếng la hét của những nam nhan háo sắc sôi trào mãnh liệt, Lãnh Phiêu Hương là hoa khôi của Phiêu Hương viện, không cần phải nói nếu muốn nhìn nàng một cái phải tốn biết bao châu báu ngọc ngà, ngay cả việc nói với nàng vài câu cũng phải bỏ ra rất nhiều ngân lượng, số bạc đủ để một người dân thường sống cả năm.
Hôm nay được lời như thế, không cần nói cũng biết bọn họ thích thú la hét lớn tiếng nói tốt, tốt , thúc giục Lăng Tây Nhi mau đồng ý.
Lãnh Tuyệt Tâm ở trên lầu sớm bị tiếng kêu to của Lăng Tây Nhi “Ngươi yêu hay không yêu ta” gây chú ý, giờ phút này hắn đang đứng cạnh lan can trên lầu hai, bất động nhìn vở kịch đang diễn ra bên dưới.
Hắn cắn chặt môi, ánh mắt hoa đào câu hồn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ của Lăng Tây Nhi, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Đôi mày rậm khẽ nhăn lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, ánh mắt nhìn xuống gương mặt thanh lệ nhỏ nhắn trong иgự¢ mình, sau khi suy nghĩ sâu xa, ảm đạm cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
Lăng Tây Nhi khó hiểu mở to con ngươi trong trẻo như nước hồ thu nhìn thẳng hắn, bị sự dịu dàng trong mắt hắn làm rung động, nàng nghĩ mình nhìn lầm chớp chớp mắt mấy cái, trong ánh mắt của hắn giờ đây chỉ còn sự lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ là một hoa khôi, làm như vậy chỉ sợ rằng ….”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đang lấp lánh ý cười tà mị, cả người hắn tản mát một cảm giác áp bức mãnh liệt. Hắn chậm rãi mở miệng, lời còn chưa dứt, đã bị Lăng Tây Nhi vội vã cắt ngang, nàng giãy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chân bước về phía trước, dừng lại trước mặt Lãnh Phiêu Hương cao giọng nói:
“Được lắm, ta đồng ý đánh cuộc với ngươi”
Cùng lắm nàng thua cũng chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, Lăng Tây Nhi cong môi mếu máo, trợn tròn đôi mắt màu nâu như nước, cười nhạt. Dù thua người cũng không thể thua trận!
“Tây Nhi!!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhíu mày, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhỏ giọng nói, trong lời nói đột nhiên có vẻ gấp gáp.
Lăng Tây Nhi ngẩng đầu, con ngươi như nước trong veo nhìn hắn một cái, bị nét mặt lo lắng của hắn hấp dẫn thật sâu, hắn đang lo lắng cho nàng sao?
Nàng nheo đôi mắt trong sáng đen láy như hai viên bi, nở một nụ cười thật tươi với hắn, khoé môi kéo ra tới tận mang tai, vươn bàn tay nhỏ bé hào phóng vỗ vỗ vào bả vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên:
“Không sao đâu, hãy tin tưởng ta.”
Tin tưởng ư? từ miệng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoát ra tiếng cười khêu gợi nhẹ nhàng ngân vang, không thành tiếng, khóe miệng nhếch lên rồi hạ xuống, nàng muốn hắn tin tưởng gì đây? Tưởng rằng ca vũ đề thơ cũng giống như Gi*t heo à? Lãnh Phiêu Hương nổi tiếng là một hoa khôi tài năng ở Giang Nam, thi từ ca phú cái gì cũng giỏi.
Còn Lăng Tây Nhi ngày thường muốn đọc chữ đều phải dựa vào chiêu bài cố hết sức khoa tay múa chân để diễn tả, nháo loạn thì không cần phải nói, lúc nãy nàng đã gây ra nháo loạn không phải sao, thiếu chút nữa làm tim hắn ngừng đập, tin tưởng? Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu.
“Thế nào? Ngươi không tin ta?”
Lăng Tây Nhi ngước gương mặt nhỏ nhắn, nhón nhón chân cố hết sức nhìn thẳng vào mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bàn tay nhỏ bé chống bên hông phì phì mở miệng hỏi.
Đôi mắt vốn đã rất to khi trừng lớn giống như hai quả bóng bàn, cái gì đây, cuộc thi còn chưa bắt đầu, người nhà của mình, tuyến phòng thủ của mình đã bị lung lay, ôi ôi, như vậy sao được?
Đôi mắt đang tươi cười của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nheo lại, muốn lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lăng Tây Nhi đang phóng đại gần trong gang tấc, hai mắt mở to như hai cái chuông đồng, phóng ra những tia sáng chói mắt, mũi tức giận thở ra những luồng khí ấm áp, hơi thở thơm tho như hoa lan phả vào mặt hắn, trong nháy mắt làm lòng hắn cảm thấy hoảng hốt.
“Ngươi lắc đầu một lần nữa cho ta xem?”
Giọng nói nàng giống như đang nghiến răng nghiến lợi, tiện tay giơ hai quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi bĩu lên bĩu xuống.
Cố nhịn cười, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giả vờ sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuân gật gật giống như đang dập đầu
Lăng Tây Nhi đã nhận được câu trả lời mình mong muốn, đôi mắt to tròn cong như hình trăng lưỡi liềm, hai mi mắt tạo thành một đường cong duyên dáng, hài lòng vỗ vỗ nhè nhẹ cái đầu nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó hung hăng trừng đôi mắt to ngoái đầu nhìn lại la lớn:
“Tốt lắm, ta chính thức tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi.”
Nàng tràn đầy niềm tin, còn có “ác ma” Gi*t người không nháy mắt làm hậu thuẫn…Hôm nay hắn thật ngoan ngoãn, à lúc nãy hình như nàng vừa mới xoa đầu của ác ma phải không?
Nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầy người, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt ẩn giấu vẻ tươi cười của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mở to con ngươi giống như hai hạt đậu đen chăm chú nhìn nàng, một chút cũng không giống như dáng vẻ của hắn trước đây.
Ngoan ngoãn ư, thật may mắn, hắn bây giờ đang dùng thân phận giả là Nam Cung Ngọc, không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Lăng Tây Nhi hơi khoa trương giả bộ đưa tay lên lau mồ hôi, vẫy vẫy tay, nhìn Lãnh Phiêu Hương một cách khiêu khích.
“Tốt lắm”
Những nam nhân có ý đồ xấu xa ráng hết sức giơ tay múa chân, nét mặt của họ mang vẻ hưng phấn tươi cười hết cỡ.
“Ta là chủ, ngươi là khách, cô nương muốn so tài như thế nào cũng được!”
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, vươn tay áo màu xanh nhạt che miệng lại làm ra vẻ đoan trang thùy mị, sau đó nhẹ giọng nói.
“Thật sự để ta chọn? Ta sợ ngươi không dám!”
Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, chớp chớp đôi mắt to, kẻ trộm hề hề mở miệng.
Lãnh Phiêu Hương cũng cười lạnh, tràn đầy tự tin chậm rãi lên tiếng:
“Phiêu Hương ta lúc ba tuổi đã học thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, năm tuổi đã thông hiểu lịch sử các quốc gia, khi bước vào tuổi mười ba thì cầm kì thi hoạ, thi từ ca phú thứ gì cũng giỏi, năm mười bốn tuổi đã vang danh khắp Giang Nam, cô nương cứ tuỳ ý ra đề không cần ngại!”
Cái miệng nhỏ nhắn há ra thật lớn, trong lòng Lăng Tây Nhi có chút bất an, thật không, mười bốn tuổi đã vang danh khắp Giang Nam? Trời ạ, lúc nàng mười bốn tuổi, đang làm gì a…. Ôi ôi chắc là đang đọc sách rồi!
Đúng vậy, trắc nghiệm tiếng Anh! Nàng giảo hoạt cười khẽ, chớp chớp mi, cười hề hề mở miệng:
“Chúng ta cùng nhau khảo nghiệm tiếng Anh, cũng đợn giản thôi, ta đọc từ còn ngươi viết!”
Hừ không sợ không làm khó được ngươi!
“Vấn đáp nghĩa là gì?”
ãnh Phiêu Hương tỏ vẻ khó hiểu, nhẹ nhướng đôi mày liễu.
A, chẳng lẽ ngay cả tiếng Anh mà cũng không biết, lý nào lại vậy! Lăng Tây mừng đến muốn nhảy phốc lên, hai mắt đột nhiên sáng rỡ, vẻ đắc ý lập tức hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ:
“Tiếng Anh chính là ngôn ngữ được các quốc gia phương Tây sử dụng, đừng nói ngươi có kiến thức nông cạn như vậy nha?”
Nàng nháy nháy mắt tà nghễ nhìn Lãnh Phiêu Hương.
“Các nước phương tây?”
Lãnh Phiêu Hương thì thào tự hỏi, Đoan Tuấn vương triều thống trị đã mấy trăm năm nay, chưa từng nghe qua phương tây có quốc gia nào. Nàng cười lạnh, ngước mặt lên:
“Cô nương khóng cần ba hoa, từ xưa tới nay Đoan Tuấn vương triều rất trống trải, phía tây là biển rộng mênh ௱ôЛƓ, sao lại có quốc gia như cô nương vừa nói?”
“Ngươi cho rằng trên thế giới này chỉ có Đoan Tuấn vương triều sao? Nói vậy là sai rồi!”
Nàng xua xua bàn tay trắng nõn trưdc mặt Lãnh Phiêu Hương, sau đó chỉ về hướng Tây:
“Muốn đi về hướng Tây bằng đường biển, phải đi qua ba châu lục dọc theo eo biển, trước tiên thẳng tới Ấn Độ dương, dọc theo kinh đào Xuy-ê -ra Địa Trung hải, rồi băng qua eo biển Bố la đà, tiến vào Đại Tây dương, sau đó đi về hướng bắc, chính là nước Anh, tại quốc gia này phần lớn người của họ có tóc vàng mắt xanh, ngôn ngữ của họ chính là tiếng Anh! Ví dụ như helo, nghĩa là xin chào!”
Lăng Tây Nhi đắc ý dào dạt rụt ngón tay về, nàng cười hì hì nheo mắt lại, a, cảm giác thật sảng khoái, thở ra một hơi, chưa bao giờ nàng cám thấy mình thật oai phong như bây giờ.
Lập tức có những âm thanh ồn ào bàn tán nổi lên, mọi người nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đối với lời giải thích của Lăng Tây Nhi có chút không tin tưởng.
“Cái này ta có thể chứng thật, nước chúng ta hướng ra biển, đúng là có quốc gia tồn tại, vi ta là thương nhân chuyên vận tài đường thủy nên có dịp đi qua đó!”
Giọng nói thốt ra từ miệng của một nam nhân trung niên, hắn đứng ra, nhè nhẹ vuốt râu, chứng minh những lời của Lăng Tây Nhi là sự thật gây ra một trận xôn xao, tiếp theo là những tiếng bàn tán nghị luận râm ran.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh đạm cười, ngoái đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.
“Từ xưa đến nay, nữ tử vô tài mới là đức, tữ cổ chí kim, nữ tử đều phải dựa vào nam nhân mà sống, việc ra biển buôn bán là chuyện của nam nhân, nữ nhân chỉ cần ở trong nhà giúp trượng phu của mình dạy đỗ con cái, học cách lấy lòng nam nhân là được. Phiêu Hương là người trong chốn hồng trần, không cần biết nhiều như vậy!”
Lãnh Phiêu Hương bị dồn vào đường cùng, khuôn mặt kiều mị nhỏ nhắn đỏ ửng lên, miễn cưỡng mở miệng biện hộ cho mình.
Nàng xoay người, cầm lấy đàn cổ đang được một vũ cơ đứng phía sau dâng lên, một thân bạch y nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, như Ⱡồ₦g bạc bay lên trời cao.
Lăng Tây Nhi kinh ngạc miệng tròn vo không thể khép, khi nhìn lại đã thấy thân người của Lãnh Phiêu Hương đứng ở khán đài cách xa năm thước, hai tay ôm đàn từ đáp xuống.
“Mời các vị đại gia ngồi xuống, hôm nay tiểu nữ làm xấu, vì các vị đàn một khúc Phượng cầu Hoàng.”
Mắt của Lânh Phiêu Hương hướng về những người dưới đài cười duyên mở miệng, ánh mắt làm như vô tình quét qua gưởng mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, sau đó nhìn xuống, trong đôi mắt hiện lên một tia độc ác.
Những đại gia bên dưới không ngừng bàn luận với nhau, Phượng Cầu Hoàng là khúc đàn thành danh của Lãnh Phiêu Hương, không ngờ vừa mới bắt đầu nàng đã đem vật trấn sơn chi bảo của mình ra biểu diễn, từ đó có thể thấy nàng rất coi trọng cuộc tranh tài hôm nay.
Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, cái gì vô tài mới là đức, mới vừa rồi còn thổi phồng chính mình từ lúc mấy tuổi đã thế này thế kia, bây giờ lại…
Hừ.! Nàng xoay mặt chống lại ánh mắt như dò xét của Đoan Tuấn Mạc Nhtên.
“Ngươi đi qua phía bên kia biển rồi sao?”
Hắn cúi đầu mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng trầm xuống, đôi mắt đen mang vẻ thuần túy như có như không nhìn nàng đăm đăm.
“Không có!!”
Lăng Tây Nhi lắc đầu, nàng chỉ là một sinh viên nghèo, mới tốt nghiệp đại học. khi tỉnh lại đã biến thành nha hoàn Yên Chi, nước Anh nàng vẫn chưa có dịp đi qua.
“Vậy tại sao ngươi hiểu được ngôn ngữ của họ, không lẽ ngươi lừa gạt mọi người?”
Khóe miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.
“Chưa thấy qua heo chạy không có nghĩa là chưa từng ăn thịt heo. Tiếng Anh là môn học bắt buộc của chúng ta!”
Lăng Tây Nhi bĩu cái tntệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị.
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, không nói gì, chỉ nhẹ cau mày, vè khó hiểu trong ánh mắt ngày càng sâu.
Tiếng đàn du dương của Lãnh Phiêu Hương thấm nhẹ vào lòng người, làm rung động đến tận tâm can, trầm lắng mà xa xưa, phảng phất như kể lại một sự đợi chờ gần như vô tận, vừa giống như tiếng gọi trong mơ vọng về từ nơi xa xôi. Réo rắt thê lương gợi tả hoàn mỹ trọn vẹn nỗi đau thương, rung động tận đáy lòng.
Giai điệu cổ xưa phát ra từ đàn cổ càng khiến người nghe cảm nhận được nỗi ưu sầu và bất đắc dĩ của người nọ khi một lòng hướng tới một tình yêu tuyệt đẹp.
Tiếng đàn của Lãnh Phiêu Hương vừa vang lên đã thu hút đông đảo tiếng vỗ tay, mọi người đồn đãi bốn tuyệt kỷ của Lãnh Phiêu Hương là cầm kì ca vũ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bất lực liếm đầu lưỡi, Lăng Tây Nhi có chút sợ hãi, cầm nghệ của Lãnh Phiêu Hương cực kì bản lĩnh, ba trăm năm nữa nàng cũng không phải là đối thủ của âảta, nàng khẽ cắn môi dậm chân một cái, thật sự muốn bỏ ra ngoài.
Nàng vừa đứng dậy đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo lại:
“Lãnh Phiêu Hương biết võ công, ngươi không phải là đối thủ của nàng”
Trong con ngươi của hắn có một tia lo lắng.
“Đại ca, ngươi yên tâm đi, ta muốn nhờ vào bản lĩnh kinh người của ta để chiến thắng, chuyện cãi nhau không phải là chuyện mỹ nữ như ta nên làm!”
Nàng gian xảo nháy mắt, hướng về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm một cái mặt quỷ đáng yêu.
Lảnh Phiêu Hương đàn xong một khúc, nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay, trong lúc các đại gia thán phục tài nghệ của nàng, đồng thời cùng đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Lăng Tây Nhi, bọn họ nóng lòng muốn biết Lăng Tây Nhi cuối cùng sẽ dùng biện pháp gì để thắng tiếng đàn đu dương của Lãnh Phiêu Htíơng.
Lăng Tây Nhi cảm nhận được ánh mắt đó của các đại gia, nhẹ nhàng bước lên phía trước, nàng nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng như ngọc, thoạt nhìn rất ngây thơ:
“Khúc đàn của Lãnh cô nương đúng thật là thế gian hiếm có, chỉ là trong lòng ta không phục.”
Một câu nói của Lăng Tây Nhi vừa thốt ra đã gây nên sóng to gió lớn, Lãnh Tuyệt Tâm đang đứng ở lầu hai bình tĩnh xem cuộc đấu như Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hai người đồng thời nheo mắt lại, cùng đợi trò hay sắp diễn ra.
“Không lẽ cô nương còn có khúc đàn nào hay hơn? Nếu vậy, đàn một khúc được không?”
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, không cho lời nàng là thật.
“Ta không đánh đàn, ta múa”
Lăng Tây Nhi cười khẽ, chậm rãi đi tới trước mặt Như Ý khom người:
“Như Ý tỷ, ta cần nhờ ngươi giúp đỡ”
Nàng vuốt thẳng tóc tai bù xù của mình, Như Ý lập tức hiểu rõ.
“Được, ngươi đi theo ta”
Như Ý nhẹ nhàng bước đi, nhẹ giọng căn dặn tiểu nha hoàn đứng bên cạnh một tiếng, dẫn Lăng Tây Nhi chậm rãi bước lên lầu.
Phòng của Như Ý rất lớn, trong góc có một tủ quần áo thật to, bên cạnh là bàn trang điểm, ở giữa có hoa và cây cảnh màu xanh ngọc tinh xảo đặt trước tấm bình phong, cạnh đó là một bàn trà trên mặt trải khăn hình hoa trái, trong góc phòng có một chậu hoa đang nở rộ, một giường có màn che, cách đó không xa mùi đàn hướng từ lư hương ba đỉnh đang lượn lờ bay lên.
Như Ý tiến lên mở tủ quần áo, bên trong đựng đầy những bộ y phục đầy màu sắc thật là xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng phe phẩy ngọc phiến, cười quyến rũ mở miệng:
“Cô nương cứ tùy ý lựa chọn những y phục ở đây.”
Sau đó đi tới bên bàn trang điểm:
“Còn đây là son phấn, cả đồ trang sức nữa. cứ tự nhiên sử dụng, cô nương còn cần gì nữa không?”
Lăng Tây Nhi gật đầu, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve từng kiện y phục xinh đẹp, cuối cùng chấm trúng một kiện quần lụa màu tím mỏng manh, vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, nàng lấy ra nhẹ nhàng ướm thử, chợt phát hiện có lẽ cần phải sửa một chút.
“Cô nương nếu thích tỷ tỷ sẽ tặng cho ngươi.”
Như Ý dịu dàng nói, đánh giá gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi một cách cẩn thận, cô nương này là một nữ tử còn rất trẻ, tuổi xuân tươi đẹp, so với nàng trẻ hơn ít nhất mười tuổi, nàng nhẹ thở dài, cảm thấy có chút cô đơn, mi mắt nhìn xuống, không lẽ cô ấy chính là nữ nhân trong lòng của gia sao?
“Đa tạ tỷ tỷ, trước hết nhờ tỷ mời nhạc công giúp ta, ta sẽ đem khúc đàn dạy họ diễn tấu”
Lăng Tây Nhi tràn đầy tự tin nói.
Sau nửa canh giờ, khi các đại gia không thể chờ được nữa, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tiếng nhạc du dương bỗng vang lên, một nữ tử xinh đẹp chậm rãi bước lên vũ đài, lộ ra bờ vai trần ngọc ngà trắng nõn, trên người chi có một kiện phấn màu tím bó sát lấy иgự¢ nàng, bên dưới thắt thêm một tua ren màu mật ong.
Bụng thon phẳng lì mê người như ẩn như hiện, bên dưới mặc một quần lụa mỏng cùng màu, rõ ràng đã được cắt ngắn đi rất nhiều, đế lộ ra một đôi chân ngà ngọc thon đài thật xinh đẹp.
Trên cổ chân trắng nõn của nàng đeo chuông bạc, khi chiếc eo nhỏ nhắn của nàng uyển chuyên bước đi, chuông bạc ngân lên theo từng bước chân nàng.
Ánh mắt như nước hồ thu đảo qua lạt, tóc đen xòa xuống một cách tự nhiên, nàng không đeo chút trang sức nào, nhưng nơi cánh tay có mang một cái vòng vàng óng ánh.
Ánh mắt xinh đẹp của nàng lướt qua hững hờ, da tay mịn màng trơn nhản bóng sáng nhu hòa như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ hồng tự nhiên, kiều diễm quyến rũ, đôi mắt thông minh linh hoạt chuyển động, có mấy phần nghịch ngợm, vài phần bướng bỉnh, lộ ra vẻ kiều mị động lòng người.
Nàng di chuyển theo điệu nhạc, bước chân uyển chuyển đi tới giữa đài, chậm rãi giơ ngón tay sơn móng màu đen, nổi bật với làn da trắng sáng làm rung động lòng người.
Nàng chậm rãi xòe tay ra, năm ngón tay như màn đêm yên tĩnh trong u đàm, theo thứ tự giãn ra, giơ lên không trung không một tiếng động.
Trong phút chốc, những dải lụa xanh đỏ từ từ xuất hiện như tôn thêm vẻ rực rỡ, xoay xoay chuyển hóa khôn lường, nhẹ như gió thổi khẽ lay động sa trướng, nháy mắt lại như hóa thành làn khói bạc xinh đẹp vô cùng.
“Ánh trăng chiếu rọi nhuộm màu lên khung cửa sổ, chớp mắt ma thuật hiện lên làm lu mờ tri giác, cầm theo một chén nước sông Hằng cổ xưa huyền bí, ta khẽ đặt lên trán mở khai tâm nhãn, đăng đàn…”
Giọng ca quyến rũ chậm rãi vang lên, âm nhạc sống động vô cùng làm mọi người không nhịn được đứng lên, mãnh liệt hoà theo chuyển động nhẹ nhàng của Lăng Tây Nhi, tiếng vỗ tay như sấm một lần lại một lần nữa to hơn, những tiếng hoan hô đầy tình cảm như lửa nóng chợt bùng lên trong khắp đại sảnh.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên như ngây dại, hắn đứng lên, nhìn về phía ngôi sao sáng xinh đẹp động lòng ngươi trên vũ đài, đôi mắt bỗng nhiên trầm xuống, dâng trào mãnh liệt trong thân thể là một tia run rẩy.
Là ảo giác sao? Hắn dường như nghe được thanh âm chập chờn chấn động, ngôi sao nhỏ kia thật sự là thiếu nữ đã gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn cho hắn sao, trong phút chốc tim của hắn sinh ra một sự rung động không cách nào kềm chế được.
Phảng phất cùng bị cùng một loại hấp dẫn, sắc mặt của Lãnh Tuyệt Tâm tràn đầy vẻ si mê, có chút hoảng hốt, hắn chậm rãi đi xuống lầu, thân thể cao ngất đứng trước vũ đài, hai con ngươi đen vừa thuần khiết vừa mê đắm chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê hoặc lòng người của Lăng Tây Nhi.
Nàng không phải Yên Chi, hắn cùng Yên Chi từ nhỏ lớn lên bên nhau, tất cả mọi chuyện của Yên Chi hắn đều quen thuộc. Mặc dù nữ tử trước mặt có vẻ ngoài giống Yên Chi, nhưng nàng không phải, nàng giống như một ngôi sao nhỏ, một ngôi sao sáng lấp lánh hấp dẫn lòng người, dễ dàng đoạt lấy trái tim của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc