Tàn phá!Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, hiển nhiên không có ý để Lăng Tây Nhi ngủ cùng, chỉ hơi trở mình một cái, giường chiếu không lớn lắm đã nhanh chóng bị kẻ chân dài như hắn nằm hết trọn.
Lăng Tây Nhi ngây người, ủy khuất khụt khịt, mắt cúp xuống, đem hai cái ghế ghép lại với nhau, trước khi ngồi xuống không quên hung hăng liếc nhìn bóng lưng cao ngạo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái, hừ, cũng có gì là lạ chứ, cùng lắm thì ngồi một đêm là được!
Khóe miệng nhếch tới tận mang tai, Đoan Tuấn Mạc Nhiên len lén cười lạnh, kéo chăn mỏng, kéo bễ rung trời.
Nửa đêm, đang lim dim tựa ở bên cạnh bàn, Lăng Tây Nhi bị tiếng la của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm bừng tỉnh.
“Làm cái gì?”
Mơ mơ màng màng, Tây Nhi cố gắng cử động chiếc lưng đau nhức.
“Ta muốn uống nước!”
Ngay cả lúc nửa tỉnh nửa mê, trong lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng hé lộ một khối khí lạnh như băng uy nghiêm.
Không muốn nhiều chuyện, lười không thèm tranh cãi, nàng lo sợ vội vã dâng nước trà, nhưng đã bị một bàn tay to đẩy ra, nước trà thiếu chút nữa rơi xuống vạt áo.
“Lạnh, ta muốn nóng !”
Kêu khẽ một tiếng, nhìn căn khách điếm tối om, cổ đại này ngay cả một phích nước nóng cũng không có, lấy đâu tới nước nóng, không kiên nhẫn đem trà đưa qua lần nữa:
“Ngươi chịu khó nha, nhịn một chút!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ác ma tiên sinh không kiên nhẫn ngồi dậy, trong đêm đen, một đôi con mắt trắng đen rõ ràng vừa to vừa tròn, đáng yêu khủng khi*p, nhưng lại lóe ra ánh sáng quỷ dị lành lạnh, trừng mắt làm cho tim người khác nhảy bùm bụp khó thở.
“Được được, ta đi đun là được rồi?”
Nhận mệnh rồi, kiếp này chịu mệnh là nha hoàn, làm một Vương phi bỏ đi cũng không khác gì!
Khóe miệng nhếch nhếch, con mắt chớp chớp, quyết tâm vừa hạ xuống, Tây Nhi chỉ có thể là khoác quần áo dính đầy vết máu vui vẻ đi nấu nước, bận rộn hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng dâng lên trà nóng, khẽ gọi hai tiếng Đoan Tuấn Vương gia mà không ai để ý, nhìn kỹ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã ngủ từ lúc nào, trên khuôn mặt trắng ửng hồng hiện rõ ngũ quan tuấn tú như phấn điêu ngọc mài, hai hàng lông mày tóc mai đen đặc, kết hợp với lông mi dài trời sinh đẹp đẽ tựa như cánh con bướm, đôi mắt to tròn luôn sáng lấp lánh, khi nhìn chăm chú sẽ phát ra những tia sáng quỷ dị đẹp đến bất ngờ, sống mũi thẳng thắn, cái mũi hồng nhạt, theo nhịp hô hấp đồng thời lên xuống, đôi môi đỏ mọng xinh xắn, màu phấn hồng chu chu lên, nhìn vào liền không nhịn được muốn hôn lên một cái.
Tây Nhi giật mình đứng lại, không khỏi cảm thán, bộ dáng khiến người ta ưa thích như thế sao lại mang tính cách của ác ma kinh khủng, thật sự là tạo hóa trêu ngươi a!
Đem trà nóng đặt lên bàn, tiếp tục dựa vào bàn, vừa mới sống yên ổn qua một canh giờ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại hô muốn đi nhà xí, giống như trâu kéo cày, Lăng Tây Nhi phải mất sức của một trâu hai hổ mới mở được to mắt ra, mơ mơ màng màng đứng lên liền ra bên ngoài đi.
“Ngươi đi đâu?”
Thanh âm lạnh như băng ở trong đêm thanh lương này như quỷ mỵ, Lăng Tây Nhi kinh hãi toàn thân giật mình một cái, ý nghĩ rốt cuộc thanh tỉnh.
“Đi WC!”
Nàng xoay người, mơ hồ nhớ kỹ đứng lên hẳn là muốn đi WC! Nhưng mà nàng không có chút nào muốn đi WC, cũng được, là nàng hồ đồ rồi, nằm úp sấp xuống, dự định nằm mộng tiếp.
“Là ta muốn đi nhà xí!”
Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn mở miệng, đứng lên, đem Lăng Tây Nhi đang dựa trên bàn xách lên giống như xách một con thỏ.
“… Xin cứ tự nhiên…”
Lầm bầm lầm bầm, đưa tay dụi dụi mắt, Lăng Tây Nhi không biết một đại nam nhân như hắn đi nhà xí có liên quan gì đến nàng.
“Ngươi phải đi cùng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, xách áo nàng túm hướng ra phía ngoài, chỉ thấy gió nhẹ nhàng thổi, lúc Lăng Tây Nhi tỉnh táo, đã sớm đã bị người xách tới bên ngoài nhà xí, nhà xí đơn sơ dựng bằng cây cỏ, mùi hôi thối tận trời, khách điếm nhỏ dựng bằng đá nằm ở phía trước, tối om một mảnh, lại nhìn trên người mình, áo ngoài dính đầy vết máu, hơn nữa tóc tai bù xù.
Thân thể Lăng Tây Nhi không ngừng run rẩy, thuận tiện chắp hai tay khẩn cầu lên trời bảo vệ, lúc này đừng có ai ra đây, không cố tình chắc vẫn hù ૮ɦếƭ người , đến lúc đó nàng cũng không có mạng mà bồi thường!
“A!”
Đang cầu khẩn, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, trong kinh ngạc tiết lộ gợi cảm, trong thét chói tai tiết lộ thâm trầm, Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi xoay người, muốn giải thích, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại thêm mớ tóc dài tán loạn, người đưa tín càng hãi đến mức nhảy dựng lên ba bước, thiếu chút nữa đập mạnh vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau.
Người mới đến chừng hơn hai mươi tuổi, thân mặc một bộ trang phục màu đen, ngoài mặc thêm trường sam màu đen, đi giày da màu đen, tóc sẫm được cột tùy tiện bằng một dây cột tóc màu vàng thành một bó, trên trán có đai vàng, ở chính giữa đai có một khối hắc ngọc kỳ lạ.
Hắn một thân hắc, một thân sát khí, hung ác nham hiểm, lãnh khốc, làm người ta phải hoảng sợ nín hơi. Dáng người cao lớn xuất sắc, phía trong hai tròng mắt trầm ổn tựa hồ như chất chứa lực lượng vô cùng, ổn trọng giống như thái sơn, thâm thúy giống như bắc hải, tiếc rằng lúc này trên khóe môi cong lên có chút hoảng sợ làm phá hủy chút mỹ cảm.
“Xin ngươi, ta không phải quỷ!”
Lăng Tây Nhi khua khua hai tay giải thích, vết máu trên ống tay áo khiến người nhìn thấy mà phát hoảng, cổ họng gặp gió lạnh đêm nên hơi khàn khàn, run rẩy vang nhẹ nhàng ở không trung, quả thật có vài phần giống quỷ ngôn quỷ ngữ.
“Ta cũng không nói gì ngươi!”
Nam tử mở miệng, ngữ khí phóng đãng không kềm chế, không tương xứng chút nào với ngoại hình lãnh khốc nghiêm trọng của hắn, trong nháy mắt, Lăng Tây Nhi đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn ở xung quanh đây phải có ba nam nhân.
“Không cần nhìn, chính là ta!”
Nam tử bỗng nhiên mở miệng mỉm cười, khuôn mặt thay đổi thành bộ dáng lãnh khốc, môi đỏ mọng hồng nhuận mê người, tôn lên phong thái cố ý trong lúc vô tình của hắn, chỉ bằng một chút công phu trong nháy mắt, giống như thay đổi thành người khác.
Quái nhân, lại là một quái nhân, mặc kệ! Nếu không bị hù ૮ɦếƭ, nàng cũng cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên phất tay:
“Tốt lắm nha, ta buồn ngủ lắm, chúng ta quay về đi ngủ thôi!”
Một câu nói này làm nam nhân kia kinh hãi một lần nữa mở to hai mắt nhìn, đã viên phòng* nhanh chóng như vậy rồi sao? (*động phòng, ngủ chung )
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, đứng ở phía sau nam nhân, đôi con mắt tròn sáng lung linh đen bóng oánh triệt, nhưng lại lạnh lùng hàn khốc giống như hàn băng vạn năm, vừa ẩn chứa một loại cô đơn cô độc không thể dùng lời để miêu tả. Hắn vỗ vỗ bả vai nam nhân, nhếch lên khóe môi hồng nhuận, cảm giác vừa cao ngạo vừa quật cường.
“Biết là ngươi rồi, không cần ra vẻ!”
Nam nhân xoay người lại, cũng không cần nhìn, nhiệt tình ôm chặt lấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi vỗ vỗ lưng.
“Chuyện làm thỏa đáng rồi hả?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặc cho hắn ôm, thanh âm lãnh mị, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng nam nhân kia vẫn nhiệt tình như cũ, lạnh lẽo cùng nóng hợp chung lại một chỗ nhìn thế nào cũng thấy quái dị!
“Không có!”
Nam nhân mở miệng, đột nhiên buông Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra, lùi lại xa xa vài ba thước, tránh khỏi một chưởng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Quay về làm gì?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, hai tay chắp ở phía sau, đôi mắt tròn tròn như hàn tinh trong suốt sáng long lanh trên bầu trời trừng lên, môi đỏ mọng hồng nhuận mê người nhẹ đóng lại, toàn thân mơ hồ lộ ra một loại khí phách không thể tả bằng lời.
“Chỉ là trở về để gặp phu nhân!”
Nam tử nói xong, ném cho Lăng Tây Nhi một cái nháy mắt dụ dỗ, rồi hụp mình mấy cái đã không thấy đâu, xa xa truyền lại một thanh âm của nam nhân:
“Chủ nhân, đối với phu nhân xin hạ thủ lưu tình a, nữ nhân, không chịu nổi khổ ở như vậy đâu !”
Cố gắng gật đầu, Lăng Tây Nhi xúc động suýt rơi lệ, đột nhiên nảy sinh hảo cảm với nam nhân gặp mặt lần đầu tiên này, ít nhất hắn là người nam nhân thứ hai vì nàng cầu tình!
“Làm cho tốt chuyện của ngươi đi, bớt lo chuyện người khác!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, sải bước trở lại khách điếm, không để ý chút nào đến Lăng Tây Nhi đang cong vẹo, lung lay lắc lắc phía sau.
“Ngủ!” hai chữ lạnh như băng, trong khi người nào đó thong thả nằm ở trên giường mềm mại, Lăng Tây Nhi vừa nhận mệnh thân thể cúi xuống, cũng rốt cuộc ngủ không được, đến gần bình minh, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngủ ngon lành, nàng rón ra rón rén mở ra cửa phòng, lặng lẽ xuống lầu.
Đôi mắt đột nhiên mở ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, theo sát xuống lầu, nhìn từ xa, thấy Lăng Tây Nhi ôm bao quần áo lén lút ló đầu ra, xác định không có ai, liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.
“Nhân lúc này không đi chẳng lẽ muốn tên ác ma kia ngược đãi ૮ɦếƭ sao! Tam tiểu thư, thật sự xin lỗi rồi, mạng nhỏ của Tây Nhi quan trọng hơn a!”
Trong miệng lầm bầm, nàng nhanh chóng chạy nhanh hướng đến mục tiêu là trở về.