Tiểu quỷ đáng ghét!Giây tiếp theo, Lăng Tây Nhi không kịp kinh hô, ௱ôЛƓ đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, “Phịch” một tiếng, âm thanh vang lên rất rõ ràng.
“Ai nha” kinh hô một tiếng, nàng ngước mắt lên, nhưng đối diện với nàng lại là hai tròng mắt mười phần bá đạo, lạnh như băng có thừa, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, hiện rõ khí phách trời sinh.
Lăng Tây Nhi dụi dụi mắt, ngoan ngoãn, vương phủ là cái quái gì chứ, chỉ là một hạ nhân mà cũng như vậy a, nha hoàn không thèm để ý sắc mặt nàng thì thôi, cái gã sai vặt này càng quá phận, dám đem nàng vứt xuống mặt đất, coi như hắn không để ý đến mặt mũi của Vương phi, nhưng là dù gì nàng cũng là mỹ nữ, dù gì cũng phải biết thương hương tiếc ngọc một phen đi?
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, khí lạnh như từ trong cuống họng tràn ra qua khóe miệng, hàng lông mi đẹp nhẹ nhàng chớp một cái, xoay người muốn rời đi!
“Này, tiểu quỷ, ngươi đứng lại!”
Lăng Tây Nhi nhổm dậy, chật vật đứng lên, dù có muốn đi, cũng không có dễ dàng như vậy đi! Nàng tốt xấu cũng từng là một cô gái xinh đẹp ở thế kỷ hai mươi mốt, chuyện này truyền ra ngoài, thật mất mặt!
Mặc dù bây giờ nàng chỉ giống một mẩu phân chim trên đất Đoan Tuấn vương triều, lại cũng không có mấy người biết đến nàng!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đứng lại, đôi mắt âm lãnh hơi nheo nheo, xoay phắt người lại, tay giơ lên chỉ thẳng về phía Lăng Tây Nhi.
“Ngươi nhắc lại một lần nữa!”
Hắn âm trầm mở miệng, mỗi câu mỗi chữ phảng phất như băng hàn, hướng thẳng về phía Lăng Tây Nhi.
“Trời ạ, lạnh quá, lạnh quá !”
Lăng Tây Nhi hoảng sợ nhảy về phía sau, thật là dọa người khủng khi*p! Tiếp tục nhìn về hướng khuôn mặt của tiểu quỷ kia, sớm đã phơi ra vẻ mặt lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt to đáng yêu trợn trừng, tản mát ra khí tức lạnh lẽo ૮ɦếƭ người, không khí phả ra không khác gì chiếc tủ lạnh đựng kem mà nàng thích ăn nhất.
Cánh tay to lớn vươn ra, Lăng Tây Nhi vừa khổ khổ sở sở nhảy về phía sau một khoảng, thì đã bị cánh tay to lớn của người nào đó kéo lại.
“Nói… Nhắc lại cái gì?”
Lăng Tây Nhi lắp bắp mở miệng, sau cảnh lạnh lẽo, dường như có một cơn gió lạnh ở đây ra sức thổi thổi, cẩn thận giương mắt, nhìn thấy con mắt sáng trong suốt của hắn, trắng đen rõ ràng, vừa to vừa tròn, đáng yêu vô cùng, nhưng lại ẩn dấu tia sáng lành lạnh biến hoá kỳ lạ.
“Lặp lại lần nữa!”
Đôi mày rậm trừng lên, lặp lại một lần nữa.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta nói cái gì?”
Lăng Tây Nhi không ngại học hỏi kẻ dưới, nàng càng nghĩ, dường như chưa nói qua cái gì không nên nói! Sao phải tức giận như vậy a?
“Ngươi có biết không, người cuối cùng gọi ta một tiếng là tiểu quỷ, chính là một đại hán trên đường, bây giờ ta có thể hảo tâm nói cho ngươi biết vị trí của thi thể hắn!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng nhiên cười lạnh lùng ma mị, hai tròng mắt tà mị lộ ra ánh sáng sáng quắc, khóe môi tự nhiên nhếch lên, nhưng nụ cười kia làm cho người ta cảm giác chính là….
“A!”
Lăng Tây Nhi không dừng được thét chói tai, đó là biểu tình kinh khủng đến cỡ nào hả, giống như kẻ sát thủ biến thái vừa Gi*t người xong, nụ cười khủng bố, đang thưởng thức tim người !
“Câm miệng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ném ra một câu, tiếng thét chói tai giống như tiếng đàn đang ở âm cao vọng trời đột nhiên bị cắt đứt.
Lăng Tây Nhi há hốc miệng, hai mắt vốn thật to do hoảng sợ trợn trừng tђàภђ ђạt long nhãn, hai con mắt trắng đen rõ ràng kia gần như muốn rớt ra.
Nếu đang ở hiện đại mà nghe được những lời này, Lăng Tây Nhi nhất định sẽ cười ngặt nghẽo, nhưng ở cái xã hội phong kiến thể chế không kiện toàn này, từ trong miệng hài tử trước mặt này nói ra, trực giác của nàng cho rằng hắn cũng không phải đang nói giỡn, ánh mắt lạnh như băng kia càng làm cho nàng tin tưởng không nghi ngờ. Trừ bỏ gương mặt còn trẻ quá đỗi đáng yêu này ra, hắn thật sự không giống một hài tử!
“Ngươi muốn ૮ɦếƭ như thế nào? Tùy tiện chọn một cái!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên cảm giác được vẻ mặt kinh hãi há to miệng của nữ nhân xấu xí kia khá thú vị, hắn miễn cưỡng ngồi xuống chòi nghỉ mát, đôi con mắt vừa to vừa tròn lại vừa đáng yêu nhưng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lăng Tây Nhi.
“…”
Lăng Tây Nhi ngây người, muốn xử tử nàng a, nàng chỉ kêu một câu tiểu quỷ mà thôi, oan uổng a!
“Như thế nào? Không chọn sao? Vậy dùng sở trường của ta là tốt rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đứng lên, bên hông bộ hắc y là một cái đai lưng cũng màu đen, hắn gỡ xuống, bên trong lớp bọc màu đen bao quanh rõ ràng là một thanh nhuyễn kiếm sáng choang .
“Hù dọa!”
Lăng Tây Nhi nhất thời kinh hãi, muốn chạy trốn, chưa đi được vài bước, thân thể vừa di chuyển đã bị người nào đó bắt quay lại.
Xoay người, thanh nhuyễn kiếm tỏa ra hàn quang đã để ở trên chóp mũi của Lăng Tây Nhi, cảm giác lạnh như băng của kim loại làm cho nàng cảm giác mình đang ở trong địa ngục, nàng hơi nhíu nhíu mày liễu, kinh sợ ngước mắt, đôi mắt âm ngoan của người nào đó đã nheo lại, trong con ngươi nhanh chóng tràn đầy sự khát máu.
“Ngươi suy xét cho rõ ràng nha, ta… Ta dù gì cũng là phu nhân của Vương gia các ngươi, là Vương phi, Vương phi!”
Thân thể Lăng Tây Nhi không dám động đậy, chỉ có thể nhe răng nhếch miệng tỏ vẻ bất mãn, đao kiếm của hắn không có mắt, chỉ cần không để tâm chút chút là cắt trúng mũi của nàng rồi, nàng sẽ bị hủy dung, mặc dù bây giờ nàng hơi hơi xấu một tí, nhưng lúc nàng muốn biến thành xinh đẹp đương nhiên sẽ biến trở về như cũ đi !
“Vương phi?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh càng thêm ma mị, nàng nếu không đề cập tới, hắn không ngờ thiếu chút nữa quên, cái ả nữ nhân xấu xí quái dị, có tiếng thét chói tai này chính là Vô Diệm Vương phi của hắn!
“Đúng vậy, ngươi nên biết, ta là Đoan Tuấn Vương phi a!”
Lăng Tây Nhi liều mạng nháy mắt, sợ tiểu quỷ này quên tiệt chuyện trọng yếu như vậy.
“Vậy xin lỗi rồi, Vương phi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm giơ lên, trực tiếp chém xuống!
“A!”
Trực giác Lăng Tây Nhi kinh hãi, ngay sau đó hai mắt gắt gao nhắm nghiền, rất lâu, rất lâu, chẳng những là trên gương mặt, thậm chí ngay cả trên thân thể cũng cảm nhận được cơn đau đớn trong tưởng tượng !
Qua hồi lâu, Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng chớp chớp mi mắt, chậm rãi mở ra hai tròng mắt, trước mặt, chỉ có một một đống đá lộn xộn mà thôi, tiểu quỷ kia sớm đã không thấy bóng dáng!
“Hừ, biết ngay tiểu quỷ làm người ta ghét này sợ thân phận Vương phi của ta!”
Lăng Tây Nhi dương dương tự đắc vỗ vỗ đôi tay nhỏ, thuận đường xoa xoa cái ௱ôЛƓ nhỏ bé đau đớn, khập khiễng trở về phòng.
Sau núi giả, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn về phương hướng Lăng Tây Nhi biến mất, nhịn không được cười lạnh một tiếng, trong con mắt u ám thâm thúy để lộ ra một loại sát ý.
Bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để xử tử nàng, chờ chuyện của “Thiên Địa Thịnh” giải quyết…
“Vương phi, ngươi đã trở lại, đây là bánh bao ngài muốn!”
Nha hoàn Lục Nhi đem một cái đĩa bánh bao đặt ở trên cái bàn tròn, không tình nguyện đứng ở một bên.
Lăng Tây Nhi miễn cưỡng chớp mi mắt, không để ý tới nàng, mà trực tiếp đi vào bên trong phòng ngủ, đem thân thể nhỏ bé ghé vào trên giường .
“Vương phi… Ngươi làm sao vậy?”
Lục Nhi rốt cuộc không nhịn được mở miệng, nàng hồ nghi nhìn Lăng Tây Nhi nhe răng trợn mắt, trong con ngươi có một tia khoái ý.
“Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Lăng Tây Nhi lạnh lùng mở miệng, không cần quay đầu lại, nàng đã biết Lục Nhi nhất định đang cười nhạo nàng, nếu như làm cho nàng ta biết nàng bị một tiểu quỷ quẳng ngã trên đất, hừ hừ, không phải càng cho nàng ta thêm trò cười sao.
“Vâng, Vương phi điện hạ!”
Lục Nhi không hờn giận giật nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi rời khỏi, khép cửa phòng lại.
“Chủ nhân, ngươi đã trở lại! ?”
Lưu An hiển nhiên rất kinh ngạc, không phải nói không đến mười ngày nửa tháng cũng chưa về sao? Như thế nào mới đi ra ngoài một ngày đã trở lại rồi!
“Đã trở lại!”
Lạnh lùng ngồi ở trong nhà chính nghỉ ngơi, trong đầu Đoan Tuấn Mạc Nhiên tự nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, cười lạnh một tiếng, trong con ngươi có một loại khoái ý khát máu.
“Lưu An, Lâm Y Y kia bị bắt đưa về phía hậu viện không khóc nháo sao?”
Cầm lấy chén trà Lưu An dâng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thả lỏng mi mắt lạnh lùng mở miệng.
“Khởi bẩm Vương gia, không có, Vương phi không nói gì cả!”
Lưu An kính cẩn lễ phép trả lời.
“Cái gì? Có đúng không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm nói, trong con ngươi lần nữa xẹt qua một tia kinh dị. Tiểu thư khuê các, hẳn là phải rất chú trọng chuyện này đi! Tính tình của nàng tốt thế thật làm cho hắn rất kinh ngạc.
“Nô tài phái một nha hoàn cho Vương phi, Vương gia ngươi xem…”
Bộ dáng Lưu An phục tùng chờ lệnh.
“Tùy tiện đi!”
Hắn bực bội xoay người, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà xanh, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu xa, thì ra, cho dù hắn vốn là Thập Lục Vương gia của Đoan Tuấn vương triều, không có việc gì làm khó được hắn, thì việc hôn nhân đại sự của bản thân cũng vẫn không có khả năng làm chủ.
“Vâng, Vương gia!”
Lưu An đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, hôm nay Vương gia hình như đối với nàng Vô Diệm Vương phi kia không có cảm giác phản cảm như mọi ngày!