Giáo dục hiện đạiNhàn nhã, thong thả bước đến đại sảnh, Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm cẩn thận nhìn sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, đã không còn tức giận, hung ác và nham hiểm như lúc trước.
“Vương gia, xin đừng trách cứ… Vương phi nương nương…”
Lâm Kiếm Hồng dừng một chút, phải biết rằng nói ra bốn chữ to Vương phi nương nương từ miệng của hắn là cần quyết tâm rất rất lớn!
“Nàng cũng là vì bảo vệ Y Y, chỉ là Y Y đã làm cho Vương phi nương nương thất vọng mà thôi, may là bây giờ nó đã hối cải để làm người mới…”
Lâm Kiếm Hồng cười nhạt, mặc dù cười đến vân đạm phong khinh, nhưng ngữ khí không thoải mái.
“Ta không hy vọng chuyện như vậy xảy ra một lần nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng, giọng điệu và thái độ đều lạnh lùng làm cho hô hấp của Lâm Kiếm Hồng cứng lại.
“Vâng, Vương gia, ta sẽ trông coi nó thật kỹ!”
Hắn cúi mắt bộ dạng phục tùng, thấp giọng nói.
“Chỉ hy vọng như thế!”
Lại lạnh lùng mở miệng, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong suốt nhưng lại tràn ngập ý cười.
Chuyện của Thiên Địa Thịnh và Lâm phủ đều giải quyết một cách tốt đẹp, từ khi hắn biết cái bí mật khiến người ta khi*p sợ và hưng phấn kia, ăn xong cơm tối, nhanh chóng đuổi Long Thanh ra khỏi nhà, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi xếp bằng ở trên giường, giương đôi mắt to lúng liếng, vẻ mặt tò mò nhìn Lăng Tây Nhi.
“Làm gì vậy?”
Tức giận địa trừng mắt nhìn hắn, Lăng Tây Nhi đặt bàn thêu xuống, hắn chặn mất ánh nến của nàng rồi!
“Ở thế giới của nàng cũng có Vương gia chứ?”
Không để ý tới vẻ mặt lãnh đạm của Tây Nhi, hắn hứng thú dạt dào mở miệng.
“Không có! Vương gia chỉ có ở xã hội phong kiến, thế giới của ta sớm coi như “bốn hại” mà loại bỏ rồi!”
Miễn cưỡng nói, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, Lăng Tây Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Bốn hại?”
Khó hiểu, giống như trẻ con hiến học, hắn tiến lên, chặn mất ánh sáng nến của Lăng Tây Nhi một lần nữa.
Vươn cánh tay nhỏ, kéo đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sang một bên, Tây Nhi trừng trừng mắt nhìn hắn:
“Chính là ruồi, muỗi, chuột, gián!”
“Vương gia là dưới một người, trên vạn người, sao có thể ngang hàng với muỗi, gián?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn ra, tức giận quay sang một bên.
“Ở chỗ chúng ta tất cả đều ngang hàng, cách mạng văn hóa gia nhập, ngay cả thành phần như chàng cũng chỉ là một trên ngồi chồm hổm canh trước chuồng bò, còn ta lại là bần nông, chàng đi theo ta xem như đã trèo cao rồi! Bớt đau khổ đi!”
Tây Nhi giương mắt đánh giá hắn, khóe môi cao ngạo nhếch lên, hừ, hù ૮ɦếƭ hắn, ai kêu hắn nói nàng là trẻ con!
“Trèo cao?” khóe môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhịn không được co quắp lại, rốt cuộc đó là triều đại nào thế, không có quân thần, không có phu cương sao?
“Không sai!” Như đinh chém sắt, tiếp tục cúi đầu thêu chim.
“Nếu không có Vương gia, vậy Hoàng thượng…” một người có ý nghĩa nhất của một quốc gia? Đoan Tuấn Mạc Nhiên chưa từ bỏ ý định.
“Không có! Cái gì Hoàng đế, Thái hoàng Thái hậu, hoàng hậu, Vương gia, công chúa gì gì đó toàn bộ đều không có, ha ha, ở chỗ chúng ta, đàn ông và phụ nữ ngang hàng nhau, theo sự phát triển của xã hội, địa vị của phụ nữ sẽ dần dần cao hơn đàn ông, chàng biết có biết tam tòng tứ đức không?”
Nàng nháy mắt mấy cái, thừa dịp người nào đó hiếu học, truyền thụ một ít tư tưởng đương đại:
“Vợ ra cửa phải theo, mệnh lệnh của vợ phải phục tòng, vợ nói sai cũng phải nghe theo; vợ trang điểm phải đứng chờ, vợ chửi mắng phải nhịn, vợ được tiêu tiền thoải mái, vợ hồng hạnh vượt tường cũng phải an phận vui vẻ!”
Nàng nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn vênh lên, khó nén vẻ đắc ý.
“Hồng hạnh vượt tường cũng phải an phận vui vẻ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhăn nhíu mày, tiến tới gần, lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi.
“Không sai, quan trọng nhất là, chúng ta một chồng một vợ, giống Lục Phóng, nếu vi phạm chế độ một vợ một chồng sẽ bị nhốt vào đại lao 2 năm!”
Tây Nhi càng nói càng đắc ý, từ nữ quyền đến nam ti, từ giải phóng phụ nữ tới áp bách đàn ông, nói thẳng đến khi sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng ngày càng đen, khóe môi co quắp càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dứt khoát nằm ở trên giường, cầm áo ngủ bằng gấm quay đầu đi, không để ý tới nàng nữa, để cho nàng nói một lúc, đường đường là Vương gia lại ngang hàng với con chuột thì không nói làm gì, nàng càng nói càng hèn mọn đến kinh khủng, thậm chí quyền phát ngôn cũng không có, hắn hối hận rồi, tại sao vô duyên vô cớ lại khơi mào cái chuyện này chứ.
“Phu quân, ta mệt rồi, xoa Ϧóþ vai cho ta!”
Thấy hắn không muốn nghe, Tây Nhi muốn thử một chút kết quả của việc hiện đại giáo dục, tiến lại gần, ngọt ngào mở miệng.
Hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một chút, miễn cưỡng vươn một tay ra, tùy tiện đâm hai cái rồi buông tay xuống.
Tuy nói không phải rất hài lòng nhưng mà có còn hơn không, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rất thỏa mãn, Tây Nhi đặt bàn thêu sang một bên, cái đầu nhỏ dựa vào trước иgự¢ của hắn:
“Yên tâm đi, ta sẽ không ghét bỏ chàng đâu, chỉ cần chàng ngoan ngoãn, nghe lời, khuôn mặt không được lúc nào cũng lạnh băng; không được ép ta học chữ, không được ép ta học quy củ, không được ép ta học lễ nghi; thường xuyên đối với ta cười, chỉ cho phép cười với một mình ta; cưng chiều ta, không được gạt ta; mỗi việc đã hứa với ta chàng đều phải làm được; mỗi một câu nói với ta đều là thật lòng của người.
Không cho gạt ta, mắng ta, phải quan tâm đến ta; khi người khác bắt nạt ta thì phải là người đầu tiên giúp ta; ta vui vẻ thì chàng chia sẻ niềm vui với ta; ta không vui thì chàng phải làm ta vui; vĩnh viễn trong lòng người ta phải là người đẹp nhất; nằm mơ cũng phải mơ thấy ta; trong lòng chàng chỉ có ta…
Này? Chàng đi đâu thế?”
Tây Nhi ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên xuống đất mặc quần áo.
“Đọc sách!”
Lạnh lùng mở miệng, ngay cả mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không quay lại, trước khi ra khỏi cửa thì đột nhiên nhớ là phải báo cáo với lão bà, quay người lại một lần nữa, thấp giọng nói:
“Mời lão bà phê chuẩn!”
Ngẩn ra, Tây Nhi che cái miệng nhỏ nhắn cười xòa, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi xa, càng cười kiêu ngạo hơn, không ngừng lăn lộn trên giường, cười đến vật vã, không kiêng nể gì, một năm này nàng chịu ấm ức không ít, sau này nàng tạm biệt cái kiếp làm trâu làm ngựa rồi nha?
“Cho là có quốc gia như vậy thật sao? Vậy không phải ngươi đã bị nàng lừa rồi sao?”
Mới vừa rồi còn tức giận Đoan Tuấn Mạc Nhiên trọng sắc khinh bạn, Long Thanh lập tức cảm thấy hứng thú, kinh ngạc mở miệng.
“Ta cũng hoài nghi, nhưng mà nàng nói rất rõ ràng, ta không thể không tin tưởng! Còn nữa, nàng còn nghiên cứu chế tạo súng, chỉ nhẹ nhàng kéo chốt thì một ngọn núi nhỏ đã không thấy tăm hơi đâu, uy lực của súng ngươi cũng từng chứng kiến rồi đấy thôi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lo lắng mở miệng.
“Ngày đó, ngọn núi nhỏ kia thật là kiệt tác của nàng sao?”
Long Thanh hoài nghi chuyển tầm mắt sang hỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, càng không ngừng đi tới đi lui trong phòng.
“Thật lợi hại, ngày khác ta nhất định phải thỉnh giáo!”
Có súng, hắn sẽ không sợ chưởng lực linh hoạt kỳ ảo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa.
Lạnh lùng dò xét Long Thanh một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, tâm tư của Long Thanh tất nhiên là hắn biết, chỉ là bây giờ hắn phải đối mặt như thế nào với thê tử đến từ một đất nước xa lạ của chính mình đây, chẳng lẽ thật sự phải “ba từ bốn đến”?
Hắn nhăn nhăn hàng lông mi đẹp mắt của mình, không kiên nhẫn nhẹ thở dài một hơi, không được, làm sao có thể, tại vương triều Đoan Tuấn, hắn cũng là Đoan Tuấn Vương gia đại danh đỉnh đỉnh, sao có thể chấp nhận nghe lời một nữ nhân chứ! Hắn hạ quyết tâm, nhấc chân đi ra ngoài.
“Này, ngươi đi đâu thế? Không phải nói cùng nhau đánh cờ sao?”
Từ trong bóng đêm, Long Thanh từ từ đi tới.
“Trở về phòng lấy lại uy nghiêm của một đại trượng phu!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, bước chân một cách uy nghiêm ra khỏi cửa phòng.
“Đúng là kẻ thấy sắc quên nghĩa!”
Một lần nữa xem thường Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong đầu đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ ngang ngược của Mộng Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhưng cùng nàng pha trò cũng vô cùng vui sướng, thật sự là tốt hơn nhiều so với một mình nhàm chán!
Ngày thứ hai, trời nắng đẹp, không một gợn mây, tinh thần Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng càng ngày càng tốt, chuẩn bị cùng Tây Nhi quay lại thành Đoan Tuấn, không cần quan tâm đến chuyện của Thiên Địa Thịnh, nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên dịu lại không ít, lần đầu tiên thấy hắn cười, đương nhiên là chỉ với đối Lăng Tây Nhi, Lăng Tây Nhi xoay người đi, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh như băng, còn nhanh hơn cả lật trang sách, nhanh đến lỗi làm cho Long Thanh thấy hoa cả mắt, liên tiếp giơ lên ngón tay cái tán thưởng biện pháp hay của lão đại.
Bởi vì chuyện của Y Nhân nên Lục Phóng thấy thẹn trong lòng, càng cẩn thận trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cúi nửa người, dáng vẻ phục tùng, ngoại trừ nói “vâng” thì cũng chỉ có gật đầu, mấy ngày nay, hắn bị Đường Kỳ chỉnh đốn đến không nhẹ, hết xin lỗi rồi lại nhận lỗi, thật vất vả làm cho kiều thê mở miệng nói cười, dường như tiều tụy không ít.
Lục phu nhân càng nhiệt tình lôi kéo tay của Tây Nhi hơn, không ngừng nói mấy ngày nay đều uống thuốc rất đều đặn, hy vọng Tây Nhi có thể ở lại vài ngày để làm tròn bổn phận của chủ nhà.
“Lục đại nhân, ta không cần ngươi xin lỗi, ta muốn ngươi hãy tận trung với cương vị công tác, Giang Nam là vùng trọng yếu của vương triều, nên làm như thế nào hẳn là ngươi hiểu rõ hơn ta!”
Nghiêm mặt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, sau đó Lục Phóng cuống quít nói vâng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cuối cùng đã tới lúc phải đi, Tây Nhi ngồi lên xe ngựa, bên cạnh có Lục Nhi, vẫy tay chào Lục phu nhân, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn như cũ, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp cưỡi con ngựa đi xa, Long Thanh trung thành và tận tâm canh giữ ở phía sau xe ngựa, cũng thường xuyên tiến lên nói chuyện với Lăng Tây Nhi.
Trên một ngọn núi của thành Hàng Châu, phi bộc lưu vân, cổ mộc che trời* có hai bóng ẩn hiện, vô cùng tuấn mĩ, giống như những nhân vật Phong Thần, chỉ là cả hai người nhíu chặt mày, nhìn hình dáng vô cùng đơn độc của đoàn ngựa thồ xa xa phía dưới chân núi.
(*phi bộc là thác nước, thác nước có cây, cây cối che cả bầu trời)
“Ngươi đoán Tây Nhi sẽ hạnh phúc chứ?”
Một lúc sau, khi bóng dáng của xe ngựa cũng không còn thấy nữa, Lâm Kiếm Hồng chuyển tầm mắt nhìn sang Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi mở miệng hỏi.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một nam nhân đáng để phó thác cả đời! Nhưng mà nếu muốn đứng vững trong hoàng tộc…”
Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhạt cười lạnh, hắn cũng rất muốn biết.
Ra khỏi thành Hàng Châu chính là một thảo nguyên rộng lớn, xanh ngắt mơn mởn, đàn ngựa vui sướng, một bên là núi xanh ngắt, một bên là biển cả, đại dương mênh ௱ôЛƓ song vỗ vào bờ, hình ảnh thuyền đánh cá mơ hồ, nhỏ bé đến tưởng chừng như không nhìn thấy, tựa như một khối thủy tinh màu lam, trong suốt lấp lánh, huy hoàng làm cho Lăng Tây Nhi không ngừng hò hét.
Đi được nửa ngày, thấy Tây Nhi thích, Đoan Tuấn Mạc Nhiên dừng xe ngựa lại, tìm một khách điếm, ngồi ở trước cửa, nhìn rừng xanh biển rộng phía xa.
Một con ngựa phi đến, mang theo mấy phần bụi đất, cũng mang đến thánh chỉ của Hoàng thượng, xem xong, ánh mắt bình thản của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập tức hiện lên cơn sóng gió động trời, hắn ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng:
“Tây Nhi, xem ra chúng ta không thể du sơn ngoạn thủy rồi!”
“Sao?”
Kinh ngạc chuyển tầm mắt, thấy nét mặt ngưng trọng của hắn, Tây Nhi tiến lên, tiếp nhận thánh chỉ, nhìn vài chữ rồi ném ngay cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chữ phồn thể rất khó đọc!
“Phiên quốc chủ đã phái binh đóng ở biên quan, uy Hi*p ranh giới của vương triều Đoan Tuấn, muốn Hoàng thượng thả Mộng Nhan công chúa, đồng thời yêu cầu dâng đầu của ta đến!”
Hắn cười lạnh nói, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.