Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông - Chương 01

Tác giả: Hắc Khiết Minh

“Cần tuyển học sinh vừa làm vừa học.
Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.
Kí tên: Bạch tiểu thư.”
Khi hắn nhìn thấy tờ giấy tuyển người màu hồng kia, đã là hai giờ sáng. Tờ giấy hồng dán ở trên cây lớn, đằng sau cây là ngôi nhà có chiếc cửa cuốn đã sớm kéo xuống, nhưng bên trong cửa tiệm cà phê vẫn sáng đèn. Trên thực tế, không chỉ sáng đèn, còn có mùi cà phê với đồ ăn.
Tuy rằng hắn biết hiện tại là nửa đêm, nhưng hắn thật sự là ૮ɦếƭ đói, thời tiết lại lạnh như đòi mạng, cho nên hắn căn bản không hề lo lắng, tay ngay lập tức bấm trực tiếp chuông cửa tiệm. Tiếng chuông không thể nào chói tai hơn, xuyên thấu qua khung kính thủy tinh cùng lớp cửa sắt đi vào bên trong, hắn vẫn không buông tay, làm cho chiếc chuông kia vẫn tiếp tục diễn tấu. Sau nhiều lần, tiếng bước chân truyền đến, cửa sổ rốt cuộc cũng đã có người mở ra.
Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn. “Bạch tiểu thư?”
“Chuyện gì?” Thanh âm của nàng thật êm tai, không phải là mềm mại, nhưng thập phần dễ nghe.
“Tôi đến xin việc làm.” Hắn giơ tờ giấy tuyển người trong tay.
Hắn nhìn ra được nàng sửng sốt một chút, đôi mắt kia nhìn vào tờ giấy màu hồng, chớp chớp, rồi mới chậm rãi nâng ánh mắt lên, trừng hắn.
“Hiện tại là hai giờ sáng.” Nàng nói.
“Tôi biết.” Hắn kéo kéo khóe miệng.
“Đã khuya.” Lúc này nàng nói chậm như giải thích, chỉ sợ hắn không hiểu được.
“Tôi hiểu được.” Hắn cười khổ.
Thấy hắn vẫn đứng ở tại chỗ, không có ý định từ bỏ, đôi mắt kia lại nheo lần nữa, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một đôi giầy vải, một cái quần bò màu trắng, cùng một cái áo phông màu trắng, tầm mắt của nàng nhìn lên đến yết hầu, rồi mới tạm dừng ở bộ râu của hắn.
“Tôi muốn tìm học sinh muốn tìm việc làm” Nàng một lần nữa lại nhìn vào mắt hắn.
“Có phải cô cần một người… nhân viên cửa hàng…” Răng hắn đánh cầm cập vào nhau, tuy rằng không nghĩ mình có vẻ thật vô dụng, nhưng chiếc áo ngắn tay thật sự không ngăn cản được những cơn gió lạnh.
“Bên ngoài rất lạnh, chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện không?” Hắn cắn răng chịu đựng cơn lạnh, cố gắng tươi cười hỏi.
Hôm nay xác thực rất lạnh, trên thực tế tin tức tuyên bố nhiệt độ sẽ còn thấp hơn, nàng hoài nghi người này đầu có vấn đề, mới có thể vào nửa đêm ăn mặc như vậy chạy ra đường, cho dù hắn có một thân cơ bắp, loại hành vi này vẫn là của một người điên, hoặc… kẻ lang thang? Có điều nàng hoài nghi hắn – kẻ lang thang này có thân hình cơ bắp. Tầm mắt chỉ nhìn vào chiếc áo ngắn tay trên người hắn, nàng nghĩ “đừng để ý tới hắn”, nhưng trên cánh tay hắn lại có chỗ nổi da gà, làm cho nàng không thể không nhớ tới tin tức lần trước có người ૮ɦếƭ vì bị lạnh.
Hắn lại run lên vì lạnh, tiếp theo lại là âm thanh từ bụng hắn. Nàng không thể sai khi nhận thức đó là cái gì, nàng một lần nữa giương mắt, khuôn mặt thoạt nhìn vạn phần vô tội.
“Thật có lỗi, bữa tối tôi còn chưa ăn”
Như là muốn chứng minh hắn đáng thương, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên. Âm thanh lớn nha. Cặp mắt kia lại trừng lớn hơn nữa, hắn tự giễu kéo kéo khóe miệng. Nàng lại lần nữa nhìn vào mắt hắn, hắn đoán nàng đang suy nghĩ cái gì. Gió lạnh lại đứng ngay đầu đường, cửa sổ đóng lại một tiếng, cặp mắt xinh đẹp kia cũng biến mất sau cánh cửa. Quả nhiên là chuyện không dễ dàng như vậy.
Vô lực cười hai tiếng, hắn vò vò tóc, đang muốn xoay người đi tìm một một nơi khác có được chỗ ăn chỗ ngủ, thì đột nhiên lại vang lên tiếng của chiếc cửa cuốn, theo đó là tiếng cửa được cuốn lên hoàn toàn. Cửa mở. Hắn sửng sốt.
Cô gái, đi đôi giầy xăng đan, mặc quần bò, cùng áo lông màu trắng rộng thùng thình, tóc dài buộc đơn giản lại đằng sau, khuôn mặt trong sáng thuần khiết không trang điểm, vẫn là cặp mắt xinh đẹp kia, xinh đẹp mà cảnh giác. Nàng đứng bên cạnh hảo nhỏ, chỉ cao tới иgự¢ hắn mà thôi. Hắn cổ họng căng thẳng, đột nhiên xuất hiện ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
“Trời, sao nàng dám mở cửa?” Tuy rằng biết không có đạo lý, hắn vẫn cảm thấy tức giận.
“Tất cả đều là dùng chung” Nàng nhìn hắn nói.
Cố gắng áp chế mâu thuẫn mang tên tức giận kia trong lòng, hắn muốn bật thốt lên tiếng nhưng lại sợ nguy hại đến chính mình, chỉ gật đầu rất nhanh.
Nàng nhất định là điên rồi. Trừng cái người đàn ông khôi ngô lại cao lớn, trong lòng Bạch Vân không khỏi nghi ngờ lý trí của mình rốt cuộc chạy đi đâu. Thiếu cánh cửa cuốn ngăn trở, hắn xem ra càng dễ uy Hi*p hơn. Tuy rằng cảnh sát vẫn thường xuyên tuần tra lúc hai giờ sáng, tuy rằng ánh mắt hắn lại càng trong suốt như vô hại, nhưng nàng làm vậy vẫn là rất không sáng suốt, có lẽ nàng không nên mở cửa, người đàn ông này chỉ cần tát một cái là đánh bay nàng! Nàng sai nàng sai…
Trời ạ, hắn thật là đói bụng. Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, nàng chợt nghe thấy chính mình nói câu: “Vào đi.” Đáng ૮ɦếƭ, một ngày nào đó nàng sẽ vì xen vào chuyện của người khác mà bỏ mạng.
Hơi nhíu đôi mày thanh tú, nàng nhếch môi, âm thầm thở dài trong lòng, nhận mệnh xoay người đi vào. Hắn khom người theo vào, mở cánh cửa ra, lập tức ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm với bánh ngọt, cảm giác đói khát trong hắn trỗi dậy ngay. Cô gái kia tiến đến quầy, bên trong đặt các loại bánh ngọt, thật sự là đẹp, đặc biệt là khi bây giờ hắn có thể nuốt được cả voi.
“Ăn đi.” Nàng đưa cho hắn một cái dĩa.
Thấy hắn trừng mắt nhìn bánh ngọt, một dáng vẻ miệng sắp chảy nước miếng, nàng thật sự có điểm không nhìn được.
Hắn nhướng mày, có chút kinh ngạc. Nàng cười nhẹ, “Dù sao cũng là làm thử.”
“Cảm ơn” Miệng hắn bất giác giơ lên, tiếp nhận dĩa từ người mà hắn xem là bé bỏng kia, không chút khách khí mà đến bàn gần nhất để tiến công.
Giúp hắn pha cốc cà phê, nàng hai tay khoanh trước иgự¢ nhìn người ăn như hổ đói, nghi ngờ hắn không chỉ chưa ăn một bữa cơm.
Nâng cà phê uống một ngụm, hắn có vẻ có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Cà phê này… uống rất ngon.
“Tôi phải làm gì? Nếu có thể tôi muốn được phân việc làm.” Tốt xấu gì hắn cũng lấy lý do này lừa gạt ăn ngủ, trong lòng đắc ý mở miệng.
Nàng đột nhiên đứng lên như là nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm công việc này, cho nên hơi hơi sửng sốt một chút, rồi mới có phản ứng lại, chần chừ nhìn hắn nói: “Cái gì cũng có, quét rác, làm đồ ăn, nấu cà phê, lau đồ thủy tinh, rửa chén linh tinh.”
Hắn cho một miếng bánh ngọt sô cô la vào miệng, hai mắt cảm thấy hứng thú nhìn nàng, “Còn thời gian làm việc.”
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, lặp lại lời nói trước, “Tôi là tìm học sinh có thể vừa học vừa làm”.
Như vậy là cô gái này không có ý dùng đến hắn, làm khơi mào thói hư tật xấu ngoan cố của hắn, không khỏi bắt đầu thuyết phục nàng: “Cái cô cần là người có thể hỗ trợ.” Hắn cầm tờ giấy hồng được dán ở ngoài, quơ quơ nói: “Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.”
“Anh sẽ không làm công việc này.”
“Cô không phải là tôi.” Hắn buông tờ giấy hồng, nhanh chóng giải quyết một cái bánh ngọt khác.
Nàng mím môi, trầm mặc nhìn hắn một hồi lâu. Hắn nói cũng đúng, nàng không phải hắn, không ai quy định một người đàn ông không thể tìm đến cửa hàng nhỏ làm loại công tác chạy vặt này.
“Huống chi, tôi thấy cô cần không chỉ là học sinh cần việc, mà còn cần người sửa chữa điện nước.”
Bạch Vân nhướng mày, “Có ý gì?”
Hắn dùng dĩa ăn chỉa chỉa vào vòi nước vẫn đang thong thả chảy từng giọt một, lại chỉa chỉa trần nhà nơi có bóng đèn chập chờn, cuối cùng dĩa trên tay hắn chỉa chỉa sàn nhà đã tróc ra.
“Cô khỏi phải nói, tôi sẽ làm.” Hắn nhìn nàng nói, hai mắt trong suốt sáng ngời.
Đau đầu nhìn hắn nhất nhất vạch ra vấn đề, nàng không khỏi lại nhíu mày. Đúng vậy, nàng thật sự tìm học sinh làm thêm việc đã ba tháng, nàng xem tám chín mười phần cũng là nữ, không cần nói thì cô gái trẻ cùng làm được việc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng không giải quyết được vấn đề phiền toái, cho dù thay đổi một chàng trai, nàng nghi ngờ hiện tại chàng trai trẻ còn không hiểu biết bằng các cô gái.Huống hồ hắn cố chấp ngoài ý muốn, cũng làm cho nàng nhớ tới một sự kiện khác, hiện tại kinh tế đình trệ, có lẽ hắn thật cần có công việc này. Không nói đến… Liếc mắt đã thấy hẳn là dùng được… Nếu là hắn, có thể tiết kiệm được không ít chi phí sửa chữa. Nha, ông trời, không phải lo lắng cho nàng mà để tên râu xồm này đến đây đi.
“Anh là thợ mộc?” Nàng nghe thấy chính mình mở miệng, muốn cắn đầu lưỡi.
“Có học qua.” Hắn tác động đến khóe miệng.
“Tiền lương ở đây không nhiều.” Trời ạ, tình huống không khống chế được, nàng hiểu được, nhưng không cách nào ngăn cản.
“Tôi chỉ cần có ăn là được” Hắn vừa nói vừa nhét vào miệng một mẩu dâu tây.
“Trong cửa hàng không được lười biếng.”
“Yên tâm.”
“Thời gian đi làm không được uống rượu.”
“Không thành vấn đề.”
“Còn có…”
Hắn chờ. Nàng thử tìm ra lý do khác để làm hắn mất đi ý định, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi mắt như vô tội kia.
Leng keng leng keng – Chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa vào. Bạch Vân quay đầu, thấy cảnh sát đi đến.
“Tôi thấy đèn nhà cô vẫn còn sáng.” Cảnh sát Lâm cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ ngồi ở quầy bar, sau đó mới nhìn Bạch Vân hỏi: “Hẳn là không có việc gì chứ?”
Bạch Vân chần chừ một chút, mới lắc đầu.
Tay đặt trên côn vẫn không buông, cảnh sát Lâm đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Cô cũng chưa đóng cửa, có thể có được ly cà phê.”
“Đương nhiên.” Bạch Vân mỉm cười, xoay người đứng lên.
Cảnh sát Lâm ngồi vào chiếc ghế khác trên quầy bar, mở miệng nói với người đàn ông khôi ngô cao lớn kia, “Hi.”
“Hi.” Hắn cầm dĩa bánh ngọt đưa qua, “Muốn một cái?”
“Cảm ơn.” Cảnh sát Lâm đưa tay nhận, nhìn như thả lỏng kì thực cảnh giác hỏi: “Tôi hình như chưa từng gặp qua anh ở đây?”
“Chưa, hôm nay mới gặp.” Hắn vươn bàn tay lớn, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Khấu Thiên Ngang.”
“Lâm Kiến Đường.” Cảnh sát Lâm lễ phép định vươn tay.
Bạch Vân đặt cà phê xuống trước mặt cảnh sát Lâm, “Cà phê của anh.”
“Cám ơn.” Cảnh sát Lâm nhìn Bạch Vân nở nụ cười, quay đầu tiếp tục ra câu hỏi với tên kia: “Làm việc ở đâu?”
Khấu Thiên Ngang không trả lời cảnh sát Lâm, lại nhìn về phía Bạch Vân mỉm cười nói: “Cô nói xem là ở đâu?”
Bạch Vân nhíu mày, hắn cũng nhíu mày, miệng cười không giảm.
Cảnh sát Lâm vẻ mặt hồ nghi, cần đặt câu hỏi, đã thấy Bạch Vân hướng Khấu Thiên Ngang giơ tay, “Giấy chứng minh thư.”
Hắn lấy từ ví da đưa cho nàng. Bạch Vân mở ra, chỉ thấy bên trong giấy chứng minh, hộ chiếu, đầy đủ mọi thứ phức tạp.
Nàng rút giấy chứng minh ra, đối chiếu một chút với khuôn mặt hắn kia, “Không có râu a?”
Khấu Thiên Ngang đưa tay sờ sờ râu, “Để từ vài năm trước.”
“Ba mươi lăm tuổi?”
“Như trong đã đề cập.”
“Oa, lão huynh, nhìn anh thật già.” hiển nhiên là nhìn ra chút manh mối, cảnh sát Lâm trêu chọc nói.
Hắn nhếch miệng cười, nhún vai, “Không còn cách nào, tôi số khổ.”
“Anh chắc chắn muốn làm công việc này.” Bạch Vân xác nhận một lần cuối cùng.
“Đúng vậy.” Hắn cười đáp.
“Được, chúng ta bán hàng từ mười giờ sáng đến mười hai rưỡi, nhưng thời gian làm việc từ chín rưỡi đến rạng sáng một chút, lương tám mươi, tháng nghỉ bốn ngày, nhưng ban ngày không được nghỉ. Có vấn đề gì không?”
“Cô nói thế nào tôi làm như thế, bà chủ.” Hắn nói giỡn, hướng nàng làm một cái lễ.
Bạch Vân đem giấy chứng minh cho vào Ϧóþ da trả lại cho hắn. “Ngày mai bắt đầu đi làm, không được đi muộn.”
“Ok.” Khấu Thiên Ngang cười cười, nhận Ϧóþ da để lại trong túi tiền. Nói thực ra, hắn thật sự rất may mắn khi mình chạy đi vẫn còn nhớ mang theo chứng minh thư.
“Xem ra, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều.” Cảnh sát Lâm uống một ngụm cà phê đứng lên.
“Đúng là như vậy.”
Bạch Vân thấy cảnh sát Lâm làm bộ muốn trả tiền, vội nói: “Không cần, ly cà phê này tôi tính.”
Cảnh sát Lâm sửng sốt một chút, dừng lại động tác, cười nói: “Vậy xin cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Nàng cười nói: “Có rảnh thì lại đến.”
“Tôi sẽ.” Cảnh sát Lâm xoay người, lại dừng lại, quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: “Anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
“Ach… cái này…” Khấu Thiên Ngang nhìn Bạch Vân.
Cảnh sát Lâm nhìn hắn chần chừ, buồn cười nói: “Không phải chuyện này lại hỏi Bạch tiểu thư chứ?”
“Trên thực tế, tôi chưa tìm được chỗ ở.”
Hắn nói những lời này làm cho Bạch Vân và cảnh sát Lâm nghe thấy trợn tròn mắt.
“Đêm nay tôi mới đến nơi này.” Hắn nói dối nhưng thần sắc tự nhiên, thái độ thoải mái, “Mới bắt đầu tìm phòng nhưng nhìn thấy tờ giấy tuyển người kia.”
“Cái này…” Cảnh sát Lâm nhìn về phía Bạch Vân.
Bạch Vân nhanh chóng nhíu mày, nhịn xuống xúc động xoa xoa thái dương.
“Đằng sau cửa hàng có phòng nhỏ có thể ở, nếu anh không ngại, có thể ngủ nơi đó.” Nàng ra khỏi quầy bar, đi đến cửa đằng sau cửa hàng, mở ra cho hắn xem.
Khấu Thiên Ngang đi theo phía sau nàng, cảnh sát Lâm cũng nhanh chóng đi theo.
Phòng thật là nhỏ, chỉ có hai bình bên trái bên phải, có điều bên trong có giường xếp cùng một cái thảm, góc tường lại có một vài thùng, trong thùng còn chất đống tiểu thuyết.
Phát hiện tầm mắt hắn dừng lại chỗ đống tiểu thuyết, nàng cầm lấy tiểu thuyết, xoay người nhìn hắn, “Ngày mai anh có thể đi thuê nhà.”
“Nơi này không tệ.” Hắn cúi đầu đi vào trong phòng, bên trong trần nhà không hề trang hoàng, nóc nhà so với cửa hàng còn có vẻ cao hơn.
Nàng sửng sốt một chút, nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Thu hồi tầm mắt đánh giá phòng nhỏ, Khấu Thiên Ngang thanh thản tự đắc đi đến giường ngồi xuống, nhìn nàng nói: “Như vậy đi, tôi và cô cùng thuê nơi này, tiền thuê nhà trừ vào tiền lương, năm ngàn nguyên, thế nào?”
Bạch Vân lúc này thật đúng là ngây người. Năm ngàn? Nàng chưa từng nghĩ tới phòng nhỏ này lại có thể cho thuê.
“Nơi này không lớn.” Nàng nhìn hắn nói.
Cho dù hiện tại hắn đang ngồi, cơ hồ hắn cũng vẫn cao bằng nàng, hắn như vậy có thể chen chúc tại phòng nhỏ này sao?
“Có thể ngủ là tốt rồi.” Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng.
Nàng ngậm miệng, sau một lúc lâu nói không ra lời. Người này thật sự là… quái lạ.
“Công việc của tôi buổi sáng đi làm vào chín giờ, mãi cho đến rạng sáng một chút mới tan tầm, ở đây gần như thế này có vẻ tiện lợi hơn.”
Nàng biết hắn nói như vậy cũng đúng, làm như vậy tiết kiệm được tiền đi lại, lại còn giảm được tiền nàng giao cho hắn, đối với cả hai bên đều có lợi, làm cho nàng có chút không cao hứng, là người đàn ông này còn có nhiều chuyện lắm.
Sự tình tựa hồ là hắn không hề có nơi ở, nàng thấy trường hợp này thực không hay xảy ra, đặc biệt là ở trên người nàng.
“Thế nào?” Thấy nàng không phản ứng, hắn mở miệng hỏi lại.
Nàng không thích hành động theo cảm tình, tuy rằng nàng có loại cảm giác hắn chính là điều phiền toái.
“Nếu anh cảm thấy ngủ nơi này có thể, tôi không có ý kiến.” Nàng đạm mạc nói xong, cầm tiểu thuyết rồi đi ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang theo ra, cảnh sát Lâm tò mò hỏi: “Anh không thấy là phòng rất nhỏ?”
“Tôi từng ở nơi còn nhỏ hơn.”
“Không phải là nhà tù chứ?” Cảnh sát Lâm hay nói giỡn hỏi.
Khấu Thiên Ngang cười to ra tiếng, quàng tay qua vai Lâm cảnh sát. Bạch Vân để ý thấy hắn cũng không hề phủ nhận, suy nghĩ này làm cho nàng có chút run lên.
Nàng nhất định là điên rồi! Âm thanh này quanh quẩn trong đáy long, Bạch Vân thử không để ý tới nó, nhưng mãi cho đến khi nàng tiễn bước cảnh sát Lâm, chuyện đã làm cũng đã làm, rồi kéo cửa cuốn xuống, nó vẫn quanh quẩn không đi.
Trên giường, ở phòng tắm khi đối diện gương mặt mình đang đánh răng, nàng nhìn chính mình chỉ hy vọng ngày mai khi nàng mở tiệm, cửa hàng của nàng hoàn hảo vô khuyết, không bị người ta làm hỏng.
Phun ra ngụm nước súc miệng cuối cùng, nàng lại nhìn chính mình một cái. Tuyệt đối là điên rồi!
Không ngu ngốc. Nàng tuyệt đối không ngu ngốc.
Nằm trên giường xếp có vẻ nhỏ, hắn đặt chân lên trên hai thùng, hai tay gối đằng sau đầu. Hắn hiển nhiên nhớ tới bà chủ nhỏ, khi nàng mở cánh cửa ra, trừ bỏ nhẹ nhàng thở ra ở ngoài, hắn lại còn cảm thấy trong lòng có sự căm tức, đặc biệt là khi phát hiện trong tiệm chỉ có một cô gái là nàng, lại vẫn dám nửa đêm mở cửa cho người đàn ông xa lạ vào.
Có điều khi thấy vị cảnh sát kia, hắn liền xác định cô gái này không phải chỉ là vận khí tốt mà còn có sự gan dạ, sáng suốt cùng thông minh. Khi hắn chờ vị cảnh sát Lâm kia ra khỏi cửa, phát hiện anh ta còn đứng ở cửa chờ nàng ký tên, hắn phát hiện nàng hiển nhiên là có suy tính.
Nàng sớm biết rằng cảnh sát sẽ đến, cho nên mới dám mở cửa cho hắn. Hắn dám đánh cược, vị cảnh sát kia chắc chắn sẽ về tra xem hắn có ở trong hồ sơ nào không.
Không tiếng động nhếch miệng cười, tuy rằng xin công việc này cũng không phải là dự định của hắn, nhưng hiện tại bên ngoài trời giá rét đông lạnh, nơi này có ăn lại có ngủ, hơn nữa hắn cũng không hề có kế hoạch đặc biệt gì, ở đây nghỉ ngơi một thời gian cũng không tệ.
Hắn sung sướng nhắm mắt lại, cặp mắt xinh đẹp nhưng lại cảnh giác kia hiện lên. Trong bóng đêm, hắn mơ hồ ngửi được ở đây có mùi giống trên người nàng, một loại mùi như có như không. Huân y thảo, hắn đoán.
Rồi hắn mới biết, nàng nhất định thường ngủ trên giường xếp này.
Chăm chỉ. Cô gái chăm chỉ lại thông minh. Hắn thích.
Trên mặt tươi cười mở rộng, hắn tưởng đã có lúc gọi là khoái trá, thì ít nhất bây giờ so ra còn khoái trá hơn nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc