Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người - Chương 57

Tác giả: Y Lạc Thành

Bị vợ quản giáo.
Lục Mặc Hiên ngồi ở vị trí chủ trì trong phòng họp, vừa nghe thủ trưởng nói về một số thế lực ngầm đang tồn tại trong thành phố A, vừa cúi đầu lật giở xem tài liệu trong tay.
Xem ra Mafia SK cũng chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi lớn mà thôi, một khi quân khu quyết định tăng cường lực lượng điều tra và triệt phá, ngón trỏ và ngón cái của Lục Mặc Hiên khẽ cọ lại vào nhau, trong bộ máy quyền lực của thành phố A liệu có người của thế lực ngầm hay không?
Khóe môi Lục Mặc Hiên thoáng qua ý cười, nhưng nụ cười thoáng qua ấy lại bị thủ trưởng của phân quân khu nhìn thấy, ông tưởng rằng Lục Mặc Hiên đã nghĩ ra đối sách gì đó rồi nên lập tức lên tiếng hỏi: "Mực Hiên, cậu đã nghĩ ra cách đối phó rồi sao?"
Lục Mặc Hiên ngẩng đầu lên đang định trả lời thì trong túi áo vang lên một tiếng rất nhỏ, trước khi bắt đầu cuộc họp, Lục Mặc Hiên đã để điện thoại ở chế độ im lặng, cho dù có tin nhắn thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc họp, nếu điện thoại ở trọng trạng thái im lặng mã vẫn có thể phát ra tiếng kêu, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là chiếc camera được gắn trên cửa nhà thu lại được hình ảnh bất thường.
Chiếc camera này là một thiết bị đặc biệt của quân đội, có thể dựa vào khoảng thời gian dài ngắn mà nhân vật dừng lại trong phạm vi nó quan sát được để tự động ghi hình lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để gửi tới thiết bị hệ thống đã được cài đặt từ trước.
Lục Mặc Hiên cau chặt lông mày, sau đó nhanh chóng lấy di động từ trong túi áo ra. Bởi vì vẻ mặt của Lục Mặc Hiên vô cùng nghiêm túc, rõ ràng đã vi phạm kỉ luật quân khu, nhưng không có bất cứ một ai lên tiếng ngăn cản hoặc lộ vẻ bất mãn. Ngay cả vẻ mặt của viên thủ trưởng kia cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, tưởng rằng Lục Mặc Hiên nhận được tin tình báo bí mật nào.
Diệp Hạo ngồi giữa bàn hội nghị, ánh mắt hết sức thâm trầm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho Lục Mặc Hiên không màng tới kỉ luật của quân khu như vậy, nếu không có lý do thỏa đáng, nhẹ thì bị đánh 50 gậy, nặng thì giam lỏng cùng giáng chức. Giữ chức vụ thượng tá khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy, nhưng Lục Mặc Hiên chưa bao giờ dựa vào thế lực của gia đình, mà tự mình lăn lộn tranh đấu, trải qua biết bao khó khăn tôi luyện để đạt được thành công như ngày hôm nay.
Lục Mặc Hiên giảm âm lượng điện thoại về mức 0, trên màn hình điện thoại xuất hiện một đám người, có cả người phụ nữ hôm qua đã xảy ra tranh chấp với An Nhược tại cửa hàng trang sức, cuối cùng lại bi An Nhược chỉnh . Nhưng mà, đám thanh niên kia cuối cùng lại vây thành một vòng, dùng ánh mắt gian tà trao đổi với nhau, không có phụ đề cũng không có âm thanh, nhưng Lục Mặc Hiên vừa xem đã hiểu.
Đối phó với mấy tên thanh niên kia đối với An Nhược mà nói là một chuyện hết sức đơn giản.
Nhưng Lục Mặc Hiên vẫn không thể nào ngừng lo lắng cho An Nhược được, anh lập tức đẩy mạnh chiếc ghế nhanh chóng đứng lên, đặt tài liệu lên trên bàn, Lục Mặc Hiên cau màu nói với viên thủ trưởng một câu: "Muốn triệt phá toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố A hiện nay thì cần đi theo hai hướng, thứ nhất là phải theo giám sát chặt chẽ vùng ngoại ô thành phố A, thứ hai là nhà họ Mã, nguyên thư ký thị trưởng trưởng thành phố A Mã Duy Thành. Nói không chừng trong giới chính trị đã có người dính líu tới hắc đạo rồi cũng nên."
Lục Mặc Hiên nói đến đây thì ngừng lại, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn tất cả những người có mặt tại đây, những người này đều bị khí thế của Lục Mặc Hiên dọa sợ, nhao nhao gật đầu bày tỏ đồng ý, Lục Mặc Hiên tay gõ nhịp trên mặt bàn, sau đó nói với viên thủ trưởng kia: "Thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng cần đi xử lý gấp, tôi đi trước. Còn lý do thì chờ tôi quay lại sẽ báo cáo cụ thể cho ngài biết."
Lục Mặc Hiên sau khi nói xong, không đợi viên thủ trưởng kia đồng ý, trực tiếp nhấc chân chạy nhanh ra ngoài. Diệp Hạo ngồi trên ghế lập tức đứng hình, thủ trưởng là nhân vật đứng đầu trong phân quân khu, Lục Mặc Hiên quả nhiên là lợi hại! Không Không đợi thủ trưởng đồng ý mà cứ như vậy chạy đi!
Thủ trưởng ho khan một tiếng, khoát khoát tay áo, "Cuộc họp đã thống nhất được ý kiến, xin cảm ơn đồng chí Lục Mặc Hiên đã đề xuất ý kiến, cuộc họp đến đây kết thúc, hi vọng mọi người có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, lấy tốc độ nhanh nhất đâm thẳng vào trái tim của thế lực ngầm!"
Lục Mặc Hiên vi phạm kỷ luật trong cuộc họp, cũng không bị cấp trên quở trách, ngược lại còn được khen ngợi không ngừng. Diệp Hạo vỗ trán, vận khí của cái tên nhóc Luc Mặc Hiên này con mẹ nó quả thực quá tốt, hắn đã làm việc trong phân quân khu đã nhiều năm rồi, cho dù bản thân đang ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng chỉ cần phân quân khu ra chỉ thị, hắn sẽ phải nhanh chóng hoàn bàn giao công việc, vội vàng vội vàng chạy về phân quân khu.
Hiện tại Lục Mặc Hiên cũng không có tâm tình đâu mà để ý đến Diệp Hạo và những người có mặt trong phòng họp, triệt phá hắc đạo đương nhiên quan trọng, nhưng sự quan trọng hơn vẫn là sự an toàn của An Nhược.
Anh có mỗi một người vợ, mặc dù đám thanh niên kia là một lũ người không đáng để mắt tới, nhưng Lục Mặc Hiên vẫn rất sốt ruột, hôm qua vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay đã bay đến nhiều ruồi nhặng như vậy rồi. Con mắt thẩm mỹ của Dương Bách Tỉnh vài năm trước rất tốt, do từ khi mất đi một chân nên mắt thẩm mỹ cũng kém đi sao? Loại đàn bà như vậy mà cậu ta cũng coi như bảo bối được sao?
Khóe mắt An Nhược cong lên ý cười chậm rãi bước về phía trước, mấy tên thanh niên niên này thật là ngu xuẩn hết chỗ nói, đã đi theo dõi cô mà còn không biết đi khẽ một chút. Huy động nhiều người như vậy đi theo cô, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, cô cái gì cũng chẳng cần làm, trực tiếp dẫn bọn chúng tới sở cảnh sát là được rồi.
Nhưng mà, An Nhược rất muốn mượn vài tên để luyện tay chân một chút. An Nhược đảo mắt một cái, sau đó rẽ vào một cái ngõ cụt rồi dừng lại, An Nhược cố ý bày ra bộ dáng buồn rầu, sau khi xoay người lại, lại cố ý bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Ngón tay chỉ vào đám thanh niên: "Sao các cậu cũng ở chỗ này? Tôi không cẩn thận nên bị lạc đường rồi."
Mấy tên thanh niên kia đứng tốp năm tốp ba túm tụm một chỗ, ngăn ở đầu hẻm. Đây là một con ngõ cụt, đi đến chỗ này là cố ý quyến rũ bọn họ à? Người đẹp ở ngay trước mặt, lại là một đám đàn ông ham mê tửu sắc, chỉ lo thưởng thức mỹ nhân trước mắt, nên ngay từ đầu đã quên thân phận của An Nhược. Người sống trong Hào Đình Hoa Uyển, thân phận có thể nhỏ được sao?
An Nhược đi về phía đám thanh niên kia, dự định đi vòng qua bọn họ. Một tên vươn tay ngăn trở đường đi của An Nhược, động tác này của hắn hoàn toàn nằm trong dự đoán của An Nhược.
An Nhược cười nhạt một tiếng: "Tôi phải đi làm, không có thời gian cùng các cậu tán gẫu." An Nhược dừng trong chốc lát, Ngay sau đó, cô lấy tốc độ nhanh nhất toám lấy tay tên thanh niên kia. Những thứ mà tên thanh niên này vẫn làm hàng ngày là uống rượu và ¢нơι gáι, thả mình vào trong những hộp đêm xa hoa, nên cậu ta chẳng biết chút gì về thuật phòng thân cả.
An Nhược nhanh chóng di chuyển tay phải, chân phải đồng thời đá mạnh vào xương bánh chè của cậu ta, tên thanh niên kia lập tức kêu lên thảm thiết rồi quỳ rạp xuống đất.
Cậu ta thở hổn hển căm giận nhìn An Nhược, muốn thoát khỏi tay cô nhưng lại sợ sẽ bị cô đánh tiếp nên chỉ đành gầm lên một tiếng: "Mau thả tay ông ra!" Mắt thấy An Nhược càng lúc càng dùng lực, cậu ta liền vứt hết tôn nghiêm, trực tiếp quay đầu nói với đồng bọn: "Con mẹ nó, các cậu mau chóng giữ con khốn này lại cho tôi, mấy anh em chúng ta cùng nhau khống chế con khốn này, sau đó đánh nó ngất, lôi đến một khách sạn nào đó, rồi cùng chơi nó đến ૮ɦếƭ!"
An Nhược thờ ơ nhìn mấy tên thanh niên còn lại đang định tiến lên giúp đỡ, cô thò tay trái vào trong túi xách, chậm rãi rút Hoa Hồng ra, hành động này của cô, khiến cho tất cả những người ở đây đều đứng hình, hai mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay An Nhược. Ôi mẹ ơi, đây là thật sao, bọn hắn ngĩ đủ mọi cách để có được một khẩu súng mà không được, vậy mà cô gái này lại có súng!
Quân khu quản lý rất nghiêm vụ súng ống đạn dược, chỉ có ba loại người mới được dùng súng, thứ nhất là người có quân hàm trung sĩ quan cao cấp trở lên, hai là sĩ quan cao cấp thuộc hàng lãnh đạo, cuối cùng là những người thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, do quân khu trực tiếp phát súng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải giao nộp đầy đủ súng đạn. Một khi bị phát hiện có cất giấu súng đạn, thì chắc chắn sẽ phải vào ngồi ăn cơm tù!
An Nhược khẽ thổi thổi vào họng súng, "Vừa rồi vẫn còn vênh váo lắm cơ mà, thì ra cũng chỉ là một lũ bất tài, chỉ là một khẩu súng thôi mà đã dọa các cậu sợ đến thế rồi cơ à. Các cậu đều là người sống trong Hào Đình Hoa Uyển, thân phận chắc chắn cũng không phải là tầm thường đi."
Tên thanh niên bị An Nhược khống chế sau khi nghe thấy những lời này của cô, giống như đã được giác ngộ cách mạng, ngẩng phắt đầu nhìn An Nhược, kêu gào nói: "Mày nên biết điều một chút đi, ba tao là phó thủ trưởng của phân quân khu, Hà Tín Uy!" Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của An Nhược, cậu ta liền tiếp tục gào thét, "Con mẹ nó, đến ngay cả Hà Tín Uy mà cung không biết sao? ! Nhà họ Lục danh tiếng lẫy lừng chắc là mày biết đúng không?"
An Nhược cười khẩy một cái, nhà họ Lục sao? Đây không phải là đang nói đến Lục Mặc Hiên sao, không biết tên nhóc này có quan hệ như thế nào với Lục Mặc Hiên. An Nhược gật gật đầu, miễn cưỡng nói, "Hà Tín Uy thì tôi không biết, nhưng còn nhà họ Lục thì tôi hiểu rất rõ. Cậu là bà con xa của nhà họ Lục sao?"
Cậu ta liền xì một tiếng khinh miệt: "Không phải bà con xa, lúc tao còn nhỏ còn mặc chung một cái quần với con trai trưởng nhà họ Lục mà lớn lên đó! Mày mau thả ông ra nhanh lên!"
Một giọng nói lạnh lùng của đàn ông mang theo khí phách bất phàm van lên từ phía sau: "Cùng mặc chung quần với con trai cả nhà họ Lục mà lớn lên sao? Nếu đã là như vậy, An Nhược, trực tiếp nổ súng bắn ૮ɦếƭ hắn, anh lại không biết nhà họ Lục còn có một người họ hàng như vậy đó."
Giọng nói quen thuộc, khí phách quen thuộc, sức hút quen thuộc. Khóe miệng An Nhược hiện lên ý cười, họng súng trực tiếp dí thẳng vào đầu tên thanh niên kia, cậu ta tưởng rằng An Nhược muốn Ϧóþ cò, sợ tới mức không dám thở mạnh, cả người đều đã cứng đờ. Đồng bọn của tên thanh niên kia sau khi thấy khí thế của người đàn ông đang đứn đầu hẻm kia, càng không dám tiến lên giúp cậu ta, tất cả đều lùi lại đứng sát vào bức tường trong ngõ, ngu ngốc đứng im một chỗ.
An Nhược lắc lắc đầu, "Hồ bằng cẩu hữu, đây là anh em tốt của cậu sao, mau mở to mắt ra mà xem kìa. Hoạn nạn mới hiểu rõ lòng nhau. Thật đáng tiếc, cậu ૮ɦếƭ cũng không nhắm mắt được rồi. Con trai trưởng của nhà họ Lục - Lục Mặc Hiên nói ngươi ૮ɦếƭ, thì quả thực người không thể sống tiếp nữa." An Nhược nói xong liền muốn Ϧóþ cò súng.
Người thanh niên kia vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía trước, người đàn ông đứng phía xa kia đúng là có vài phần quen thuộc, khi nhìn kỹ lại, quả nhiên là Lục Mặc Hiên! Tròng mắt cậu ta lộ ra tia kích động, vội vã kêu lên, "Lục Mặc Hiên, em là Hà Mộc Vũ. Chính là Hà Mộc Vũ vẫn làm bia thịt cho anh khi còn bé đây mà!"
An Nhược lấy chuôi súng gõ vào đầu Hà Mộc Vũ một cái, "Cậu thực sự có quen biết với Lục Mặc Hiên sao? Lục Mặc Hiên, trước đây anh và cậu ta từng mặc chung quần thật sao?"
Lục Mặc Hiên nhíu chặt chân mày, cất bước đi về phía trước: "Hà Mộc Vũ, con trai của Hà Tín Uy?"
Hà Mộc Vũ điên cuồng gật đầu, Lục Mặc Hiên nhớ ra cậu ta thì tốt rồi! Lục Mặc Hiên đi đến đứng trước mặt Hà Mộc Vũ, sau mọt hồi yên lặng nhìn cậu ta: "Từ đó đến giờ cũng hơn 20 năm rồi. Nhưng xem ra cậu vẫn muốn ôn lại cảm giác được làm bị thịt, An Nhược, tiếp tục đi."
Lục Mặc Hiên khẽ buông một câu nhưng hoàn toàn không có ý định giải cứu cho Hà Mộc Vũ, An Nhược cười duyên một tiếng, dưới ánh mắt hoảng loạn của Hà Mộc Vũ, thu lại họng súng rồi cất Hoa Hồng vào trong túi xách.
"Vòng vo cả buổi, thì ra đây lại là người quen của anh. Lục Mặc Hiên, người em này của anh, quả nhiên rất thú vị." An Nhược nhún vai, trong lời nói tràn ngập sự châm chọc.
Hà Mộc Vũ run rẩy đứng lên, cảm giác như vừa bước ra khỏi quỷ môn quan, một cỗ vui sướng đang tuôn trào chẳy khắp toàn thân, "Lục Mặc Hiên, em thật không ngờ còn có thể gặp lại anh! Lúc còn bé anh dùng súng bắn vào bụng em, đến bây giờ vẫn còn sẹo đây này!" Hà Mộc Vũ nói xong, trực tiếp tóc áo lên, một vết sẹo sậm màu dữ tợn lộ ra ngoài không khí.
Vết sẹo rất dài, xem ra phát súng kia ghim vào rất sâu. An Nhược nhướng mày, thực ra cấi cậu Hà Mộc Vũ này cũng là người thật thà? Chẳng qua vì chơi với một đám bạn không tốt, mới biến thành bộ dáng như ngày hôm nay?
Sau khi Lục Mặc Hiên nhìn thấy vết sẹo kia, đôi mắt liền tối lại, "Hà Mộc Vũ, còn không mau đi nhập ngũ? Cả ngày trốn trong nhà, vô tích sự? Lại còn..." Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn về phía những kẻ đang đứng sát vào vách tường.
Hà Mộc Vũ ngây ngô cười, ở trước mặt Lục Mặc Hiên, bộ dáng con đồ vữa nãy đã hoàn toàn biến mất: "Em không có chí lớn như anh, sức khỏe của em không tốt, phát súng kia làm ảnh hưởng đến phổi, không thể nhập ngũ. Thàng tích học tập của em lại không tốt, văn ngu võ dốt, nên chỉ có thể làm loạn cho hết ngày thôi."
Trong lòng An Nhược bỗng có cảm giác đau xót không nói lên lời, cảm giác chán ghét với Hà Mộc Vũ cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Như vậy xem ra, Lục Mặc Hiên quả thực đã nợ Hà Mộc Vũ một phần ân tình.
An Nhược đánh một cái lên vai Hà Mộc Vũ, Hà Mộc Vũ bởi vì chuyện vừa rồi nên đến bây giờ vẫn rất sợ An Nhược. Thân thể to lớn không ngừng run rẩy, An Nhược lập tức dùng lực nhẹ hơn, "Hà Mộc Vũ, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Đừng tiếp tục sống như vậy nữa, tôi tin người có dũng khi làm bia thịt cho Lục Mặc Hiên, thì đều là nam tử hán."
Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn An Nhược một cái, đi một vòng cuối cùng lại là khen thằng nhóc đó sao? So với lúc nhỏ, quả thực Hà Mộc Vũ đã thay đổi rất nhiều. Lúc nhỏ cậu ta rất gầy, chân tay như cái cẳng gà, nhưng bây giờ thì béo như một ông già bốn mươi tuổi vậy .
Hà Mộc Vũ bị An Nhược nói có phần xấu hổ, sờ sờ ót, "Chị dâu, chị đừng khen em như vậy. Nói thật ra thì là do em gạt ba mẹ, tới hộp đêm quen biết phải lũ bạn xấu."
Bạn bè xấu? Lục Mặc Hiên nhướng mày, phân quân khu muốn triệt phá thế lực ngầm, Hà Mộc Vũ xuất hiện, đây chính là mục tiêu thứ ba. Lục Mặc Hiên khoác vai Hà Mộc Vũ, "Chúng ta đã lâu không gặp rồi, hôm nay anh làm chủ, chúng ta đi ăn một bữa."
Mời ăn cơm là phụ, thăm dò thông tin về thế lực ngầm mới là mục đích thật sự. Trong lòng An Nhược hiểu rõ điều đó nên càng tích cực ủng hộ bữa cơm này. Hà Mộc Vũ liếc mắt nhìn về phía đám bạn đang đứng cạnh tường: "Chúng mày về đi, chờ bố mày về xem bố mày xử lý chúng mày ra sao!"
An Nhược khẽ cười một tiếng, thưởng cho Hà Mộc Vũ một cái cốc đầu, "Vẫn còn to mồm, cẩn thận ông bố "thật" của cậu tới xử lý cậu đó."
Hà Mộc Vũ vội vàng phất tay, "Chị dâu, thực xin lỗi, em sai rồi. Nhìn thấy bộ dáng chị dâu tốt như vậy, nên có ý đồ không tốt, em mà biết thân phận của chị, cho em hai trăm lá gan em cũng không dám. Vài năm nay đã sống không có lý tưởng quen rồi, lâu dần đã thành thói xấu khó bỏ, trong thời gian ngắn khó lòng thay đổi được. Bộ dáng thô kệch, sợ chị dâu nhìn đau mắt."
Mặc dù Lục Mặc Hiên chưa bao giờ nói An Nhược là vợ của anh, Hà Mộc Vũ cũng coi là người đã lăn lộn nhiều năm, từ một ánh mắt, một cử chỉ cậu ta cũng nhận ra có gì mờ ám hay không. Hơn nữa, An Nhược lại là một mỹ nhân xinh đẹp giỏi giang như vậy, từ ngoại hình cho tới tư chất, tất cả đều giống khẩu vị của Lục Mặc Hiên. Hai người quả thực rất đẹp đôi!
Lục Mặc Hiên buông Hà Mộc Vũ ra, trực tiếp ôm lấy người An Nhược: "Đi thôi, tới nhà hàng cạnh đây ăn cơm, ăn trưa sớm một chút cũng được. Việc ở Mậu Hưng thì chiều tính tiếp."
An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, đương nhiên việc của công ty chỉ có thể hoãn lại tới chiều, An Nhược cũng rất tò mò về các thế lực ngầm trong thành phố A này, nếu có thể nhìn thấy tận mắt hoặc được trải nghiệm một lần thì thật tuyệt, nghĩ tới đó, An Nhược lập tức nhiệt huyết sôi trào, sự tàn nhẫn bá đạo ẩn chưa từ trong xương tủy bắt đầu sôi sục cổ vũ An Nhược.
Lục Mặc Hiên nhìn ánh mắt không ngừng phát ra tinh quang của An Nhược, trong lòng không khỏi cảm thán, anh cưới về một cô vợ vô cùng khí phách! Tính cách hai người rất giống nhau. Ông nội hay nói, hai người sống bên nhau, tính cách phải bù trừ được cho nhau. Nếu không, sẽ thường xuyên xảy ra tranh cãi, khắc khẩu.
Nhưng Lục Mặc Hiên lại thấy, thỉnh thoảng cùng An Nhược đấu đá một chút cũng rất tuyệt vời.
"Canh đậu đỏ, rau chân vịt xào trứng, thịt kho cà tím, một nồi lẩu nấm kim châm thịt bò, không cần làm lạnh thức ăn. Ba bình Vương Lão Cát." An Nhược mở menu nhìn thoáng qua một lượt rồi nhanh chóng gọi món.
Lúc Hà Mộc Vũ nghe thấy ba chữ Vương Lão Cát, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, lâu lắm rồi mới gặp lại Lục Mặc Hiên, không thể uống một chầu đã đời sao? Vương Lão Cát... Hà Mộc Vũ chư bao giờ uống thứ đó, cậu ta đâu có bị nóng trong người, sao phải uống Vương Lão Cát chứ. Ánh mắt hơi liếc về phía Lục Mặc Hiên, anh không hề có một chút phản đối nào, mà ngược lại trong mắt không ngừng lộ ra ý cười.
Lục Mặc Hiên thật tàn nhẫn, trong một khoảng thời gian ngắn Hà Mộc Vũ đã hiểu ra điều đó, thời gian thật đúng là liều thuốc thần kỳ, có thể biến Lục Mặc Hiên thành bộ dáng như vậy! Hoàn toàn là... bị vợ quản lý nghiêm ngặt, ngay cả đi ra ngoài ăn cơm mà một chai rượu cũng không dám gọi.
An Nhược quẳng menu vào tay Hà Mộc Vũ, "Các cậu đều là đàn ông, sức ăn rất lớn, xem xem muốn gọi thêm gì không?"
Hà Mộc Vũ vạn phần lưu luyến nhìn mấy chữ Thiên Chi Loan, Ngũ Lương Dịch, cuối cùng vẫn bắt bản thân phải lật qua trang khác, dưới quan điểm chăm sóc sắc đẹp của phụ nữ, gọi thêm một phần canh trứng nấu cà chua, sườn xào chua ngọt, một con gà con hầm nấm.
An Nhược cười gật gật đầu, "Vậy thôi sao? Không cần gọi thêm thứ khác nữa à? Lục Mặc Hiên thì không sao, Hà Mộc Vũ, Vương Lão Cát có vị rất ngọt, cậu uống có quen không? Hay là gọi cho cậu một chai rượu đi."
Trong tình huống như thế này, nếu cậu ta dính vào rượu, không khác gì là lấy dao tự kề vào cổ, cậu ta nào dám! Hà Mộc Vũ lắc lắc đầu, liên mồm nói không cần.
Menu bị đoạt đi: "Bánh sầu riêng ở chỗ này rất ngon, An Nhược, em nếm thử đi."
Hà Mộc Vũ lệ rơi đầy mặt, mồ hôi vã ra như tắm, thì ra Lục Mặc Hiên gọi bánh sầu riêng... là bánh sầu riêng đó! Cậu ta đường đường là một người một người đàn ông sao có thể ăn bánh sầu riêng được chứ!
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, từ đầu đến cuối Hà Mộc Vũ đều không đề cập tới chuyện gọi rượu.
Sau khi nhân viên phục vụ lui ra, Lục Mặc Hiên liền thay An Nhược rót một ly trà xanh. Trong lòng Hà Mộc Vũ không khỏi chấn động, đây là Lục Mặc Hiên sao? Lúc nhỏ, trong khu tập thể của quân đội có một cô bé thầm mến Lục Mặc Hiên cầm bánh chocolate tới cho Lục Mặc Hiên ăn. Lục Mặc Hiên liền vứt nagy chiếc bánh đó xuống đất.
Vào thời điểm đó, cho dù là con cái của quân nhân, cũng rất ít khi có cơ hội được ăn bánh chocolate. Vậy mà Lục Mặc Hiên lại có thể vứt thứ đồ ăn sang quý như vậy xuống đất!
Bây giờ không giống trước đây, trước đây bánh chocolate rất đắt tiền, nhưng trong cái xã hội coi trọng vật chất như bây giờ, thì nó chẳng đáng giá một xu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc