Em Là Của Anh An Nhược ngồi ở trên ghế phụ lái, nhìn mười mấy quân nhân được quân khu phái xuống đang đứng xếp thành một hàng, trên cầu vai người quân nhân đứng đầu mang quân hàm 1 gạch 1 sao.
Uh`m, cấp bậc Thiếu úy. Lúc xe chạy qua người bọn họ An Nhược để thể hiện thiện ý đã nở một nụ cười rất tươi với bọn họ.
Nụ cười trên môi An Nhược còn chưa kịp biến mất, chiếc xe đột ngột tăng tốc, cây cối bên ngoài cửa sổ không ngừng trôi về phía sau, cơn gió vốn rất nhẹ nhàng nay bởi vì xe đột nhiên tăng tốc mà trở nên mạnh mẽ hơn.
An Nhược không ngừng chỉnh lại những sợ tóc bị gió thổi tung, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, anh bị phát bệnh thần kinh à!
Lúc này Trương Vĩ Lâm một chút vui vẻ cũng không có, trong lòng không ngừng run rẩy liên hồi. Ánh mắt vừa nãy của Thượng tá Hiên tràn ngập sát khí, Trương Vĩ Lâm đưa tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hắn thực sự không muốn chị dâu cười với hắn a.
An Nhược tựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn mui xe, nhìn một hồi mắt có cảm giác hơi cay cay. Nhìn cây cối bên đường không ngừng lướt qua, An Nhược dơ tay che miệng ngáp một cái. Sau đó trực tiếp nhắm mắt lại nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
Vốn cô chỉ định chợp mắt một chút thôi, nhưng lúc tình lại, phát hiện đã xảy ra chuyện lớn rồi.
An Nhược trơ mắt nhìn xe lái vào Hào Đình Hoa Uyển, đối với Hào Đình Hoa Uyển, An Nhược mới chỉ nghe nói qua thôi chưa trước giờ cô chưa bao giờ tới đây .
Hào Đình Hoa Uyển rất lớn, người sống ở đây cũng không niều lắm. Khoảng cách giữa các ngôi nhà cách nhau rất xa, Hào Đình Hoa Uyển không chỉ tượng trưng cho sự giàu sang, mà còn là biểu tượng của quyền lợi. Không phải cứ có tiền là có thể sống ở đây, tổ tiên nhất định phải có công lao gì đó.
Giàu sang, quyền lợi, trong mắt An Nhược mà nói cũng chỉ như không. Con người, sống thật với lòng mình vẫn là tốt nhất, vui vẻ là điều quan trọng nhất. Những người sống trong Hào Đình Hoa Uyển này vui có thực sự vui vẻ không?
Bảo an của Hào Đình Hoa Uyển sau khi nhìn thấy xe của Lục Mặc Hiên, lập tức ấn một cái nút, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng bảo an, nghiêm túc chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội.
Lục Mặc Hiên gật đầu với họ một cái, sau đó xe chậm rãi đi vào.
Lục Mặc Hiên trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bất mãn của An Nhược, nhàn nhạt nói."Người bảo an này trước kia là lính dưới quyền ba anh, trong một lần diễn tập quân sự, mắt trái của chú ấy bị thương nên không thể nhìn thấy gì nữa. Về sau liền xuất ngũ, giờ tuổi cũng đã lớn, nên được điều đến Hào Đình Hoa Uyển làm bảo an."
Thì ra bảo an của Hào Đình Hoa Uyển cũng đã từng đi lính, An Nhược không khỏi quay đầu nhìn người bảo an kia một cái, tuy nhiên xe đã lái đi, nhưng tư thế của ông ấy vẫn không hề thay đổi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, sống lưng thẳng tắp, cả người toát lên khí thế của một người quân nhân.
Xe đỗ lại trước cửa một ngôi biệt màu đỏ trắng, Lục Mặc Hiên lau ngón tay sau đó ấn lên một cái nút trước cửa ngôi biệt thự.
Ngón tay cái vừa mới chạm nhẹ một cái, kếu bíp một tiếng, cánh cửa to lớn màu vàng liền mở ra 2 bên, trái tim An Nhược hung hăng đập mạnh một cái. Hào Đình Hoa Uyển quả nhiên rất cao cấp, cự nhiên trang bị khóa vân tay.
Đuôi xe của Lục Mặc Hiên vừa tiến vào trong, cửa lập tức đóng lại.
Xe lượn một hình vòng cung đẹp mắt rồi dừng lại ở chỗ để xe trong sân trước của ngôi biệt thự.
Lục Mặc Hiên vừa mở khóa xe, An Nhược ngay lập tức đã nhảy ra khỏi xe.
Đảo hai mắt quan sát xung quanh, lại nhìn nhìn ngôi biệt thự hai tầng trước mặt, trong lòng không khỏi chậc chậc hai tiếng. Tổng bộ điều Lục Mặc Hiên tới thành phố A, mà chắc anh ở lại thành phố A không lâu. Nói như vậy, căn biệt thự này chỉ để anh ở tạm thôi sao.
Nhà ở tạm mà cũng tốt đến vậy à!
An Nhược quay đầu trực tiếp nói với Lục Mặc Hiên một câu :"Xem ra quân khu ở thành phố A rất coi trọng anh nha, vừa mới tới đây không lâu đã cấp cho anh chỗ ở như vầy rồi. Nhưng cũng phải có qua có lại chứ, anh nhất định phải làm việc thật tốt đó nếu không họ cấp cho anh ngôi nhà này chẳng phải đã quá lãng phi tài nguyên rồi sao!"
Lục Mặc Hiên sau khi nghe thấy cô nói vậy chỉ cười cười. Tay trái cầm mũ đi về phía An Nhược, sau đó cúi người ghé sát vào lỗ tai cô, từ tốn nói."Cho nên, vì để tận dụng hết toàn bọ tài nguyên nên anh mới dẫn em tới đây. Về sau, em sẽ sống ở đây, em sẽ phụ trách ăn uống hàng ngày của anh."
Ánh mắt An Nhược trầm xuống, lui về phía sau vài bước, hất cằm lớn tiếng nói:"Anh có tiền có quyền, thuê giúp việc không phải tốt hơn sao. Ngay đến bản thân em em còn không nấu cơm, giờ lại bắt em phụ trách cơm nước cho anh á, nằm mơ đi!
Lục Mặc Hiên thu hồi ý cười, đi về phía cánh cửa lớn màu trắng được trảm trộ theo phông cách Châu Âu, ấn ngón cái xuống bảng kiểm tra dấu vân tay.
Không bao lâu, cửa lớn mở ra.
Lục Mặc Hiên cất bước đi vào trong, sau đó đứng ở bên cạnh cánh cửa, từ từ nói:"Anh đã nói với em từ trước rồi, anh chưa bao giờ giúp ai không công. Em phải từ từ trả, còn nữa, ngày mai anh có thể sẽ không tới Mậu Hưng. . . . . ."
An Nhược lập tức giơ tay lên, cười một cách gượng gạo, cắn chặt hai hàm răng nói:"Lục Mặc Hiên, không phải chỉ là hầu hạ anh ăn cơm thôi sao? Được, chỉ cần anh có thể nuốt được."
Lục Mặc Hiên quay lưng về phía An Nhược khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười xảo quyệt, sau đó rất nhanh đã thu lại ý cười, xoay người đối mặt với An Nhược, "Uh`m, vậy đêm nay em ngủ ở đây. Ngày mai sau khi tham quan Mậu Hưng xong sẽ đưa em trở lại nhà trọ để em thu dọn đồ đạc. Còn về kỳ hạn em sống ở đây thì còn tùy vào biểu hiện của em."
Lục Mặc Hiên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không hẳn là nghĩ như vậy . Về sau, An Nhược trực tiếp trở thành vợ của anh, cả đời nấu cơm cho anh. Nhưng mà, cho đến lúc này, anh cũng không nỡ để cô vào bếp.
An Nhược cao giọn uhm một tiếng, còn phải xem biểu hiện của cô sao?
Cuối cùng, An Nhược lắc đầu mấy cái :"Em đến đây ở thì Phan Mộng Lệ phải làm sao?"
Lục Mặc Hiên hiểu sáng tỏ gật gật đầu, "Diệp hạo lúc nãy có gửi tin nhắn cho anh, Phan Mộng Lệ đã trở về quê, cô ấy đã từ chức ở Mậu Hưng rồi."
Cả người An Nhược cứng đờ, Phan Mộng Lệ nói từ chức là từ chức sao? Nhưng nghĩ lại thì cũng phải, thành phố A này khiến cô ấy đau khổ như vậy, nếu còn ở lại đây, Phan Mộng Lệ cũng khó có thể xóa bỏ bóng ma Lý Thành minh trong lòng cô ấy.
"Trong tủ lạnh có ít nguyên liệu, em xem thế nào rồi nấu vài món ăn, anh lên gác xử lý ít chuyện." Lục mực hiên sau khi nói xong, xoay người đi về phía trước được vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại.
Lục Mặc Hiên đi đến trước mặt An Nhược kéo tay cô đi về phía cửa. Mở ra một cái bảng điều khiển, ấn vào mục thêm dấu vân tay.
Ngón cái của Lục Mặc Hiên cọ cọ vào ngón cái của An Nhược vài cái "Thêm dấu vân tay của em vào, em liền là người của anh." Lục Mặc Hiên vừa nói xong, vô cùng thần tốc kéo ngón cái của An Nhược ấn lên màn hình.
Thêm vân tay thành công, một hàng chữ to đập vào mắt An Nhược.
Em liền là người của anh? . . . . . . An Nhược càng ngày càng cảm thấy mình đang mắc vào một cái lưới lớn, giống như cô đang từng bước từng bước tiến vào một cái mồm to như cái bồn máu.
Mà chủ nhân của cái bồn máu đó, giờ phút này đang tươi cười nhìn cô.
Anh mà là quân nhân sao, Lục Mặc Hiên đích thực là tiểu nhân.