“Hạ Hạ, đi ngủ thôi.” – Hà Cẩm Dương cười đầy mờ ám.
“Ngủ gì mà ngủ, không thấy em đang đếm tiền đây à?”
Anh đổ mồ hôi nhìn đống phong bì tiền mừng đám cưới xếp la liệt trên giường.
“Còn đứng ngây ra đấy? Không mau lại đây đếm phụ em đi!”
“...”
Cái người này, đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn mà vẫn còn không buông tha cho mấy cái phong bì mừng đám cưới sao? Anh uể oải nằm bò lên giường đếm.
“Hahaha, toàn khách sộp, đếm mỏi cả tay anh nhỉ!”
“...”
Một lúc sau.
“Ôi, đếm xong rồi, mỏi lưng quá đi! Anh, Ϧóþ lưng cho em!”
“Mỗi em mỏi sao? Anh mệt ૮ɦếƭ rồi đây! Em Ϧóþ lưng cho anh đi!”
“Cả ngày em phải vác trên người cái váy cưới...huhu...”
“Được rồi, anh Ϧóþ là được chứ gì!”
“Cả chân, tay nữa...”
“...”
Một tiếng sau.
“Em hết mỏi chưa?”
“Ừm, hết rồi, hihi.”
Nói rồi cô sáp lại, hôn vào má anh đánh chụt một cái.
“Vậy bây giờ mình vào việc chính nhé.” – Anh lại cười đầy mờ ám.
“Việc gì chứ?” – Cô chớp chớp mắt, hơi chột dạ.
“Vậy em nghĩ vợ chồng đêm tân hôn thì sẽ làm việc gì chứ?” – Đuôi sói của Hà Cẩm Dương bắt đầu mọc ra.
“Ngủ” – Cô đáp gọn lỏn một tiếng, nằm phịch xuống giường bất chấp khuôn mặt đen thui của ông xã mình.
Có trời mới biết cô đang khẩn trương cỡ nào! Cô đâu ngốc đến nỗi không biết “việc chính” kia là gì chứ! Giả vờ ngủ, đúng rồi, phải giả vờ ngủ!
Năm phút yên lặng trôi qua. Cô thở phào, may quá! Chắc là anh cũng ngủ rồi. Nghĩ vậy cô hơi ngóc đầu dậy nhìn người nằm bên cạnh.
“Chạy đâu cho thoát!” – Anh lập tức nhỏm dậy ôm chặt lấy cô, nở một nụ cười vô sỉ.
“Á! Tên biến thái! Bỏ ra! Ưm ưm...”
Cô không thể nói được hết câu, vì đôi môi cô đã bị một đôi môi nóng rực phủ đầy. Cô tức giận trợn tròn mắt, hôn kiểu gì mà kì cục vậy. Liếm liếm, ʍúŧ ʍúŧ, hôn lung tung không có trật tự gì cả. Chắc là mới lén cô xem phim Hàn rồi bắt chước người ta đây mà. Thôi thì đành phối hợp với hắn vậy.
Hà Cẩm Dương trước giờ đâu biết hôn môi là gì. Sáng nay ở tiệc cưới anh cũng chỉ khẽ chạm chút xíu thôi...Hừm, đấy là anh mới học, nên chưa thành thạo. Lần này anh áp dụng đúng trình tự các bước như trên phim rồi nhé.
Cảm nhận được bà xã yêu dấu trong lòng đang run run, anh thực hiện bước tiếp theo. Bàn tay to lớn nhanh chóng tuột sạch chiếc váy ngủ của cô, trời đất, anh tự khen mình một câu, mình thật là có năng khiếu.
An Hạ giật thót mình. Ôi ôi tên điên này, cô vẫn chưa sẵn sàng mà! Cô ấm ức khóc lên, nhưng môi bị chặn lại nên chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm” rất khẽ.
Hà Cẩm Dương nghe thấy tiếng “ưm ưm” từ miệng bà xã, đầu óc như nổ tung. Đôi tay lóng ngóng nãy giờ như được tiếp thêm sức mạnh, mới đầu là lướt nhẹ, về sau là mạnh mẽ chà xát khắp người cô, khiến cô run từng trận.
Phía dưới đột nhiên đau nhói, An Hạ bật khóc thành tiếng. Cô đau muốn ngất xỉu. Cô nghe nói lần đầu tiên rất đau, aaaa, thật không công bằng! Cô tức giận há miệng ngoạm vào vai anh mà cắn, đôi tay nhỏ bé ra sức cào cấu, beo nhéo khắp tay, vai, lưng, cổ anh.
...
Sáng hôm sau, Hà Cẩm Dương thương tích đầy mình, không rời giường nổi.