Đại sảnh ồn ào lập tức im bặt, mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng gào thét kia.
Đại tiểu thư Bùi gia, Bùi Thủy Lan sao?
Thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Bùi Thủy Lan càng dương dương tự đắc:
“Mọi người hẳn còn nhớ, Bùi Thủy Lan tôi đây có một người cô, hai mươi năm trước đã bêu xấu thanh danh Bùi gia, chưa chồng mà đã có thai?”. Đam Mỹ Hài
Mọi người im re, len lén quan sát sắc mặt ông cụ Bùi, đây là điều mà ai cũng biết, chẳng qua vì muốn vuốt ௱ôЛƓ ngựa ông ấy nên mới không ai dám nhắc đến.
“Tiện nhân này, chính là đứa con hoang đó!” – Cô ta chỉ vào An Hạ, cười điên dại.
Nhưng tiếng cười của cô ta không kéo dài bao lâu. Bùi Trọng Nguyên tiến vào như một cơn gió, cho cô ta một cái tát trời giáng:
“Câm miệng! Đồ hỗn đản! Mày có biết mình đang nói gì không?”
Bùi Thủy Lan gần như đã biến thành người điên:
“Ông đánh tôi? Haha, là tôi nói năng bậy bạ hay là ông đang có tật giật mình?”
Mọi người nín thở. Bùi gia này sao phức tạp vậy?
“Mày…mày dám...uổng công tao yêu thương mày…đồ súc sinh...”
“Yêu thương tôi? Ha, thôi đi! Ông chỉ yêu đống tài sản của ông nội mà thôi! Đừng quên, chính ông, chỉ vì muốn giành quyền thừa kế với Bùi Như Ngọc mà đã lừa bà ấy, gài bẫy bà ấy. Nếu không thì làm sao bà ấy lại bị đuổi khỏi nhà, làm sao mà ông nghiễm nhiên trở thành người thừa kế tập đoàn Bùi thị được???”
“Nói bậy! Mày nói bậy!”
“Bà ấy quả thật rất ngu xuẩn, nên mới mắc mưu của ông. Nhưng tôi thì không đâu, hahahaaaaa…”
….
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Hai ông cháu An Hạ vội vàng chạy đến, hai tiếng hét gần như cùng một lúc vang lên.
Ông cụ Bùi xông đến túm áo Bùi Trọng Nguyên:
“Thằng súc sinh…mày đúng là không còn tính người! Như Ngọc nó đã làm gì nên tội? Nó là em gái của mày đó!”
An Hạ thống khổ khóc rống lên, cô túm áo túm tóc Bùi Trọng Nguyên đánh tới tấp:
“Ông ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ đi ૮ɦếƭ đi, trả lại mẹ cho tôi, trả cho tôi…’
Hà Cẩm Dương vội vàng đến, vừa ôm cô vào lòng:
“Không sao, có anh ở đây…”
vừa quay sang thấp giọng phân phó thuộc hạ: “Gọi cảnh sát!”
Ông cụ Bùi hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm, tay run run chỉ vào Bùi Trọng Nguyên: “Cút, cút khỏi đây, cút khỏi tầm mắt của tao!”
Bùi Trọng Nguyên gạt tay ông cụ Bùi ra, cười như một kẻ điên:
“Tôi không đi đâu hết, tôi là chủ nhân tập đoàn Bùi thị, người phải cút chính là ông!”
Ông ta hùng hổ xông lên, toan Ϧóþ cổ ông cụ Bùi.
Nhưng Hà Cẩm Dương đã vọt đến, cho ông ta một cú đấm:
“Dám động đến hai ông cháu Hạ Hạ, ông đã động đến cực hạn của tôi rồi đó!”