[Ngoại truyện 1]
Sau ngày hôm ấy Tư Kình đã đưa cô về nhà họ Hắc. Dù đã quen biết và gặp gỡ rất nhiều lần nhưng không hiểu vì sao mà lần này cô lại rất hồi hộp và lo lắng.
Cảm giác giống như đây mới chính là lần đầu về gia mắt gia đình của người yêu vậy.
Hai người có phải như đang làm lại từ đầu, thực hiện những điều mà trước đây bản thân đã bỏ lỡ không?
Thấy Tiểu Nhan đứng thần người hồi lâu trước gương, anh tiến lại gần ôm chằm lấy cô từ sau lưng. Hai người cùng nhìn vào gương, nhìn ngắm hình ảnh của cả hai đang phản chiếu trên đấy.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, cất giọng trầm ấm nói:
“Em lo lắng sao?”
“Vâng. Cảm giác… có chút hồi hộp.”
Cô ở trong vòng tay của anh, cảm nhận hơi ấm từ anh mang lại giúp cô trấn tĩnh hơn rất nhiều. Thì ra phải trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể giúp ta trưởng thành, nhìn nhận và rút ra được nhiều bài học quý giá. Cái gì càng khó thì khi nhận được lại càng giá trị. Cô và anh cũng giống như vậy, phải trải qua nhiều thử thách thì khi nhận ra tình yêu mới càng sâu đậm.
“Anh cũng vậy. Cảm giác thật khó tả. Vừa kích thích chờ đợi vừa cảm thấy hồi hộp run rẩy. Ưm… Nhưng đừng lo. Em đã có một Hắc tổng ở đây bảo vệ em rồi.”
Tiểu Nhan nghe anh nói thì phì cười, tâm trạng căng thẳng cũng theo đó mời vơi bớt. Cô xoay người lại đứng đối diện với anh, để hai tay lên gò má của anh cất giọng trêu ghẹo.
“Nếu lỡ Hắc tổng vẫn không bảo vệ được thì sao?”
Ừm…
Đây chỉ là câu nói muốn chọc ghẹo anh đột nhiên hiện lên trong đầu của cô thôi. Chỉ buộc miệng nói ra nhưng không ngờ Tư Kình lại rất nghiêm túc. Anh nghiêm mặt, cẩn thận suy nghĩ.
Trước ánh mắt tò mò của cô cuối cùng anh cũng có câu trả lời. Tư Kình hắng giọng, nhìn cô nói một cách chắc nịch.
“Thì chúng ta lại bỏ trốn.”
“Hả?”
“Chúng ta sẽ tới một nơi xa và sinh sống như những cặp vợ chồng khác. Em và anh sẽ như trước kia, mỗi ngày đều sống thoải mái và ấm cúng cùng nhau.”
[…]
“Ba, mẹ… bọn con về rồi đây.”
“Con chào ba mẹ…”
Tư Kình nắm tay cô vào nhà. Anh đứng chắn trước người vì biết cô có phần hơi lo. Hai người vừa bước vào cửa đã ngay lập tức được ông bà Hắc đón tiếp nồng nhiệt.
“A! Về rồi này. Đi đường có mệt không con?”
“Để nó vào nhà đã nào bà.”
“…”<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Tư Kình với nụ cười cứng ngắc trên môi, dõi mắt nhìn theo ba mẹ mình đang cười toe toét đưa Tiểu Nhan vào nhà. Chuyện này lại tiếp diễn nữa rồi. Ba mẹ lại quẳng anh vào một xó rồi.
Anh còn chuẩn bị và suy nghĩ kĩ càng ra cả một vở kịch bỏ trốn khỏi gia đình nữa. Nhìn tình cảnh này mà xem, nào đâu có phải như cô vẫn lo lắng nói với anh?
Dù sao một nhà yêu thương nhau vẫn tốt hơn. Anh cầm theo mấy túi quà mà hôm trước đã cùng cô đi mua và chuẩn bị xách vào nhà. Đặt chúng xuống bàn, anh ngồi xuống kế bên cô cả nhà cùng nhau nói chuyện.
“Hai đứa tính khi nào tổ chức hôn lễ? Phải nhanh lên thôi để mẹ còn ẵm bồng cháu nữa. Chà… tuổi cũng già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa đây.”
Bà Hắc nói, ông Hắc ngồi kế bên cũng gật gù đồng tình. Đây chính là điểm chung của các cặp bố mẹ. Họ luôn muốn con mình yên bề gia thất, con cháu đầy đàn để có người quây quần khi lúc tuổi về già.
Ông bà chỉ có một mình Tư Kình, anh trước kia lại luôn lạnh lùng xa cách và ăn chơi lêu lổng nên thường không hợp nhau dẫn đến ít khi ngồi xuống nói chuyện. Nhìn nhà người ta quây quần xum họp, bế cháu đi khoe làm ông bà cũng nao núng không thôi.
Bây giờ anh đã trưởng thành chín chắn, người mà anh muốn đi cùng tới cuối cuộc đời lại là đứa con dâu mà họ yêu quý từ lâu. Điều này chẳng phải là quá tốt rồi hay sao?
Tiểu Nhan vui mừng vì vẫn được ba mẹ của anh chào đón nhưng lại có chút bận lòng vì điều bà và ông vừa nói. Hôn lễ ư? Liệu tổ chức lần thứ hai như này có ổn không? Cô cứ nghĩ chỉ qua loa, cứ vậy mà ở như trước thôi.
Tư Kình đưa tay qua, nắm lấy bàn tay của Tiểu Nhan. Anh ánh mắt kiên định nhìn ba mẹ của mình nói:
“Tất nhiên sẽ tổ chức rồi nhanh nhất có thể rồi ạ.”
Ông bà Hắc nghe thế thì vui mừng, tay vỗ đen đét vào đùi nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi lớn giọng hào hứng nói:
“Quyết định vậy đi. Mẹ đã xem ngày rồi, trong năm nay chỉ có ngày cuối tháng này là đẹp nhất thôi.”