Tư Kình cất giọng trầm ấm và quyến rũ, nghe thật sự khiến người khác đê mê vô cùng. Tiểu Nhan như muốn đắm chìm trong giọng nói, trong ánh mắt của anh.
“Anh… anh đứng dậy trước. Chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cô chống hai tay lên иgự¢ anh, khó khăn tránh né muốn thoát ra. Sống hai chục năm hơn trên đời, cô chưa từng rơi vào tình thế này.
Tư Kình ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, anh lắc đầu nguầy nguậy không chịu thỏa hiệp. Chỉ cần nhớ tới hình ảnh cô ở trong vòng tay của tên kia, đưa tay ôm lấy hắn là anh đã chịu không nổi rồi.
Tại sao…
“Tại sao em lại ôm tên đó? Mối quan hệ của hai người là gì? Hắn nói thỏa hiệp giữa em và hắn là sao?”
“Tại sao tôi phải khai báo cho anh chứ?”
Đột nhiên Tiểu Nhan lại muốn ương bướng thử một lần với anh. Cô thật sự cũng không muốn vậy đâu nhưng cái gì phải ra cái đấy. Coi như đây chính là quả báo cho việc mấy tháng qua anh không hề liên lạc với cô mà biệt tăm biệt tích.
Tư Kình cau mày khi thấy cô không chịu hợp tác. Nếu là trước kia thì anh đã nhất định sẽ cùng cô đấu khẩu và cho một trận rồi. Nhưng bây giờ, hiện tại làm sao anh có thể nỡ?
Không gặp thì thôi, đã ở chung một thời gian lại đột nhiên chia xa, phải biết rằng khi đấy trong anh có bao nhiêu phần khó chịu đến phát điên. Nếu không phải vì hoàn cảnh, vì an nguy của cô và vì cơ ngơi gia đình thì anh thật muốn bỏ cuộc.
Bây giờ mọi chuyện tuy vẫn chưa thu xếp công nhưng cũng đã ổn thỏa. Anh định một thời gian nữa khi công mọi thứ mới tới đón cô nhưng không ngờ lại ngoài dự đoán, có nhiều chuyện linh tinh phát sinh khiến kế hoạch phải thay đổi.
“Nói hay muốn bị hôn?”
Sự im lặng của Tư Kình khiến cô hơi lo lắng, có phải bản thân làm quá rồi hay không?
Chỉ là chưa kịp để cô ăn năn xong thì giọng nói của anh lại cất lên. Nghe xong thiếu điều cô muốn đập cho anh một trận.
“Gì, gì chứ? Anh… ưm…”
Tư Kình cúi người xuống, nhắm thẳng môi của cô mà hôn. Mặc kệ sự phản kháng của cô, anh vẫn điên cuồng chiếm lấy mật ngọt.
Cảm thấy tư thế hiện tại không thoải mái và thích hợp, anh nằm xuống kế bên cô, ôm chằm lấy Tiểu Nhan không cho cô thoát thân mà tiếp tục hành sự.
“Ưm… khoa… Khoan đã, tôi muốn nói chuyện trước…”
Tiểu Nhan dù muốn thoát ra cũng không thể, dù cô có mạnh mẽ tới cỡ nào thì cũng không thể địch nổi lại sức của anh. Không còn đường nào khác, cô chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
“Không thích! Bây giờ lại không muốn nói nữa.”
Tình thế đã đảo ngược rồi!
Người hiện tại đang trên cơ và ương bướng lại là anh.
Tránh né đã không được thì chỉ còn cách đối mặt. Nếu cứ dây dưa thế này thì có lẽ còn rất lâu mới xong. Tiểu Nhan đánh liều, cô không né tránh chiếc lưỡi của anh nữa mà bắt đầu hoà nhập và đáp lại.
Ý cười trong mắt anh ngày một sâu đậm, không kiêng dè gì nữa mà mỗi lúc một bạo hơn. Bàn tay cũng bắt đầu không an phận, lần mò khắp nơi.
Cảm nhận thấy sàn nhà có hơi lạnh và ở đây cũng gần cửa nên có chút không tiện. Anh dùng sức của mình, hai tay nhẹ nhàng bế bổng cô lên cất bước vào trong căn nhà quen thuộc.
Đặt cô xuống giường, anh nới lỏng cà vạt trên cổ rồi cởi bỏ chiếc áo vest xộc xệch ra. Một cảnh này rơi vào mắt cô nhìn cuốn hút vô cùng.
“Tư Kình!”
“Hửm…”
Đang muốn tiếp tục hành sự thì bị cô cản lại, anh có phần không cam lòng mà đáp lời. Dù miệng đáp ngon lành nhưng bàn tay thì vẫn chẳng có chút nào yên. Đến khi cô đưa tay chụp tay của anh lại thì Tư Kình mới đàng hoàng nói chuyện với cô.
“Chuyện bài báo hôm qua là sao? Anh thật sự…”
“Không! Không hề có chuyện đó.”
Chưa để cô nói xong anh đã lên tiếng cắt ngang. Cái bài báo vô căn cứ ૮ɦếƭ tiệt! Chỉ vì nó mà hôm qua anh đã bị bố mẹ giáo huấn cả một buổi, đến sáng nay mẹ của anh vẫn còn gọi để cằn nhằn nữa. Thật không ngờ đến đây, bài báo còn tới cả chỗ cô.
Mọi khi anh hay trách cô cập nhật tin tức chậm chạp nhưng bây giờ lại cảm thấy hối hận quá. Ước gì cô ấy chậm lại một chút thì tốt biết mấy. Anh đã cố gắng lo lót và gỡ bài đó xuống rồi vậy mà vẫn không kịp.
Tư Kình tức đến không thể nằm, anh ngồi phắt dậy kế bên người cô, miệng nói không ngừng để minh oan, tay chân liên hồi múa may giải thích như thể sợ cô không hiểu.
Thì ra chỉ là cô gái đó mua bài để muốn dư luận dậy sóng và ép anh phải lấy cô ta. Thật may vì anh không hề có ý hay bất kể liên quan gì tới cô gái đó cả. Mọi chuyện đã giải quyết xong, còn có bài đăng xin lỗi và phản bác nhưng cô lại không xem. Tại vì từ hôm qua tới giờ cô chưa động vào điện thoại hay mở ti vi xem.
“…”
“Tiểu Nhan à… chúng ta quay về như trước được không?”
Sau khi đã rõ mọi hiểu lầm, anh nằm xuống kế bên cô, để cô gối lên cánh tay của mình thều thào nói. Anh đã rất rõ trái tim của mình, anh không muốn tiếp tục sai nữa mà thay vào đó là sửa sai.
“Nhưng… chúng ta đã li hôn rồi.”
Anh đưa tay kéo cằm cô, để cô đối diện mặt với mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, anh nhìn cô nói một cách chắc nịch.
“Thì… Vợ cũ à! Kết hôn lại nào.”
“…”
“Được.”
Anh từng chút lại gần hôn lên cánh môi ngọt ngào của cô, khơi dậy lên sự nóng bỏng giữa hai người. Tiểu Nhan cũng không còn e dè gì nữa, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ của anh, cuồng nhiệt lại đáp lại.
“Tiểu Nhan… anh yêu em, yêu rất nhiều.”
Anh thật sự yêu người con gái đã từng chút một giúp mình trưởng thành này.
“Em, em cũng rất yêu anh. Yêu rất rất rất nhiều…”
Cô yêu người đàn ông này, người đã giúp đỡ và vì cô mà làm rất nhiều điều. Người đàn ông miệng độc và cố tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp và tỉ mỉ.
Thật hạnh phúc!
________
HOÀN CHÍNH VĂN