“Tại, tại sao anh lại…”
“Chà! Đây không phải là Hắc tổng sao? Tại sao anh lại trở về cái chốn này, bây giờ chẳng phải nên chuẩn bị hôn lễ là vừa sao?”
Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn anh lẩm bẩm nói, lời của cô còn chưa cất lên xong thì giọng nói của Ngư Thành đã vang lên cắt ngang, trực tiếp kéo cô về hiện thực.
Phải rồi! Chuyện về trang báo đó…
Xém chút nữa vì vui mừng thấy anh mà cô đã quên mất chuyện về nó nếu Ngư Thành không nhắc tới.
Ánh mắt cô hiện rõ vẻ đau lòng, cúi gầm mặt tránh né ánh mắt của Tư Kình. Bầu không khí quanh cô bỗng chốc ảm đạm, nhìn u ám vô cùng.
“Tiểu Nhan?”
“Cô ấy chẳng có gì muốn nói với anh đâu.”
Tư Kình cau mày, một lần nữa cất tiếng gọi tên của cô. Anh muốn bước tới chỗ Tiểu Nhan, nói chuyện rõ ràng với cô nhưng trước mắt lại không thể. Tên gắn mác hàng xóm thân thiết này của cô đã đứng ra cản trở, anh phải xử hắn trước thì mới có thể nói chuyện đàng hoàng với cô.
“Cậu là ai mà có quyền xen vào chuyện của chúng tôi?”
Tư Kình trở về đúng bản chất thật của mình, anh lạnh mặt cất giọng nói nghiêm nghị nói với hắn ta.
Trước cơn thịnh nộ của anh, hắn ta không những không tỏ ra e dè mà còn thích thú đáp lại.
“Tôi là ai ư? Là ai thì chỉ cần tôi và cô ấy biết là đủ rồi. Anh là chồng cũ thì cần cái quái gì mà phải để ý?”
Chồng cũ ư?
Thái độ ngang ngược này của hắn làm cho Tư Kình tức giận, thêm việc hắn ta nói chuyện mờ ám mối quan hệ của cô và hắn càng làm cho anh thêm phần nóng máu.
Bàn tay của anh siết chặt đến nổi đầy gân xanh, móng tay ghim sau vào da thịt tạo cảm giác đau nhói nhưng vẫn không làm anh để tâm.
Ý của cô thật sự cũng là vậy sao? Cô ấy không có gì muốn nói với anh sao? Thật sự không muốn nghe anh nói và giải thích mọi chuyện ư?
“Tiểu Nhan! Em… thật sự cũng nghĩ vậy sao?”
Tư Kình không tiếp tục nói với Ngư Thành nữa mà chuyển qua cô. Giọng nói này của anh cất lên thật sự có bao nhiêu phần bất lực và uất ức?
Đột nhiên cô lại mềm lòng, tự trách bản thân đang làm cái quái gì vậy?
Người cô yêu là Tư Kình kia mà? Cô thật sự không muốn cùng anh nói rõ mọi chuyện sao? Nếu thật sự bài báo đó là thật thì cô nhất quyết sẽ tránh xa anh.
Nhưng mà… trước tiên cô vẫn muốn nói chuyện với anh. Dù chỉ cần một ngày hôm nay thôi cũng được.
Có lẽ Tiểu Nhan bi quan, cô đã tính đến bước đường tồi tệ nhất rồi.
“Tiểu Nhan! Em đừng vì vài câu nói của anh ta mà…”
Nhận thấy có điều không ổn, Ngư Thành gấp gáp cất lời muốn khuyên nhủ cô. Lời còn chưa nói xong thì Tiểu Nhan đã đưa tay ra hiệu cản lại nói:
“Ngư Thành, cảm ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng mà em muốn tự giải quyết chuyện này một cách rõ ràng. Chúng ta… hôm khác nói chuyện nhé.”
Lời nói và ý nghĩa rõ ràng. Cô ấy lại tiếp tục tin tưởng anh ta chứ không phải hắn. Tình cảm của cô ấy đối với anh ta sâu nặng vậy sao? Ngư Thành thật tâm yêu cô, anh ta sợ cô sẽ vì tên đàn ông đó mà làm điều dại dột hay ủy khuất bản thân mình. Một người tốt như cô, xứng đáng có được một cuộc sống tốt và bình yên.
Và đó cũng là điều mà cô cần. Ở bên Hắc Tư Kình, cô sẽ mãi không có được đâu.
“Anh ngay sát bên, nếu có chuyện gì hãy cứ gọi cho anh. Hãy suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh nhé?”
Ngư Thành đột ngột cúi thấp người sát lại gần cô trong sự ngỡ ngàng, giọng nói trầm ấm cất lên ngay bên tai của cô.
Gần và mờ ám quá…
“Tên khốn này!”
Không thể nhịn được nữa, Tư Kình tức giận bước tới nắm lấy áo hắn kéo ra. Ném hắn qua một bên cách xa Tiểu Nhan, anh đứng chắn trước người cô ánh mắt đe dọa nhìn hắn ta.
Thật đúng là ngu ngốc khi để cô ở lại đây. Anh thật sự hối hận vì đã để cô với tên này gần nhau. Dù đã cho người canh chừng nhưng quả thật vẫn không thể an tâm.
“A!”
Sầm!
Trước mặt bỗng chốc chao đảo, Tiểu Nhan kêu thất thanh khi đột nhiên bị Tư Kình lôi kéo. Đợi đến khi nhận thức được điều trước mắt thì cô đã ở trong nhà, cánh cửa đã đóng chặt và nằm trong vòng tay của anh.
“…”
“Tiểu Nhan…”
Tư Kình để không phải đè vào cô nên đã chống hai tay lên, giam giữ cô trong vòng tay của mình. Anh từ trên cao nhìn xuống cô đang nằm trên nền nhà, ánh mắt vơi dần phần giận dữ nhưng lại nhiều thêm phần chiếm hữu.
Ánh mắt trìu mến, miệng liên tục nỉ non gọi tên cô.
“Nhan Nhan… Tiểu Nhan, em chính là đồ tồi.”