Tấm hình của vị tiểu thư ấy tuy chỉ là một khoảng khắc chụp vội nhưng cũng không thể dìm được nhan sắc và thần thái đỉnh cao đấy ngược lại còn khiến người khác nhìn vào phải đắm chìm.
Đến Tiểu Nhan chung phận phụ nữ cũng phải cảm thấy hút hồn thì huống chi là người khác, là Tư Kình từng ra vào chốn phồn hoa đua nhau khoe sắc. Anh ấy đã thấy bao nhiêu người xinh đẹp mỹ miều, muốn kiểu nào liền có kiểu đấy thì chỉ những người như vầy mới đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt của anh thôi.
Tiểu Nhan… cô không xứng.
Mọi chuyện cuối cùng thì vẫn nên về đúng vị trí của nó, tất cả chỉ là một chốc thoáng qua mà thôi.
[…]
Cốc… cốc…
Cạch!
“Ngư Thành?”
Tiểu Nhan ra mở cửa thì thấy ngay anh hàng xóm ngày hôm qua đã gửi tin nhắn về Tư Kình cho mình. Cô có chút khó xử, không biết làm sao cho phải trong trường hợp này.
Đột nhiên có gì đó cảm thấy ngượng ngùng?
Thay vì ngượng ngùng thì có lẽ nhiều hơn chính là lí do hiện tại cô không muốn gặp ai cả. Đột nhiên muốn yên tĩnh, muốn ở một mình.
Anh ấy từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chặp vào mặt của cô, sau khi thấy cô hiện vẻ khó xử và tránh né mới biết mình hơi thất lễ, vội vàng cúi đầu cười gượng nói:
“Anh xin lỗi, ừm… anh có thể uống nhờ nhà em một ly nước không?”
Dù sao bây giờ cũng chỉ là giữa trưa, anh ấy đã nói như vậy thì làm sao cô có thể từ chối được? Tiểu Nhan đứng sang một bên, mở rộng cánh cửa để anh bước vào.
Căn nhà có vẻ ảm đạm và thiếu sức sống hơn hẳn. Nó giống như cô vậy, không còn năng động và vui vẻ như trước kia. Dù trên môi có nở nụ cười nhưng nó lại rất tiêu chuẩn và cứng ngắc, không thể thấy được là niềm vui từ tận tâm.
“A… anh ngồi đi, em xuống lấy nước.”
Chưa kịp để anh ấy trả lời cô đã xuống dưới bếp rồi. Tại sao bây giờ cô lại cứ cảm thấy bầu không khí ngày càng lạ lùng nhỉ?
Cuối cùng cũng không thể nấn ná lại lâu, cô mang nước lên để mời anh. Mất một lúc để bầu không khí trở lại bình thường, cô không biết nên nói gì hơn nên Ngư Thành đã lên tiếng trước.
“Hôm qua anh có tới tìm nhưng thấy yên tĩnh quá nên không tiện làm phiền. Em… vẫn ổn chứ?”
“À… ngày hôm qua sao? Chắc khi ấy em ngủ quên mất. Có chuyện gì sao ạ?”
Ngày hôm qua sao? Sau khi nhận được tin nhắn và đọc hết bài báo đó tâm trạng cô có chút không ổn định, cả người như người trên mây vậy, không rõ trong đầu đang nghĩ gì.
Thật sự cũng không rõ anh đã đến và đến vào lúc nào.
Ngư Thành nhìn cô với ánh mắt trìu mến, cuối cùng chỉ buột miệng nói qua loa:
“Cũng không có gì cả. Anh chỉ là muốn qua hỏi thăm chút thôi.”
Thấy được sự lảng tránh đấy của cô là anh đã biết cô ấy đang nói dối. Ngày đầu gặp người đàn ông đấy anh ta đã thấy rất quen mắt rồi, không ngờ lại là Hắc Tư Kình, người con trai đầy tai tiếng của chủ tịch Hắc gia.
Tại sao cô ấy lại quen người đàn ông không mấy tốt đẹp đó? Tại sao cô lại ở cùng với tên đó? Tuy anh ta biết hai người đã ly hôn nhưng tình cảm của cô dành cho tên đàn ông vẫn rất sâu đậm.
Ngư Thành gửi bài báo đấy cho cô chính là có chủ đích, anh ta muốn cô rõ ràng hơn về mặt tình cảm của mình. Nếu cô ấy không thể buông bỏ thì sẽ nắm giữ, còn nếu buông bỏ được thì chính là cơ hội cho anh ta.
Lựa chọn nằm trong tay cô, anh ta chỉ giúp đẩy nhanh quá trình thôi.
“Ha ha… vậy thì em không sao. Anh nhìn xem, vẫn rất tốt.”
Tiểu Nhan đưa tay nâng ly nước uống một ngụm lớn, cô nghe anh nói thì chỉ biết cười trừ cho qua rồi đáp lại. Nếu chỉ là hỏi thăm bình thường thì cô cũng không nên quá căng thẳng. Người ta có ý tốt, cô không nên quá đề cao bản thân.
“Em vẫn tốt nhỉ…”
“Dạ?”
Tiểu Nhan nghe anh lẩm bẩm gì đó trong miệng mà không nghe rõ, cô hỏi lại một lần nữa thì vẫn thấy anh lơ đãng với suy nghĩ trong đầu, không hề chú tâm tới câu hỏi của cô.
Chắc cũng chẳng có gì quan trọng đâu nhỉ?
Nhưng có vẻ cô đã lầm, thật sự đã có chuyện rồi.
“Tiểu Nhan! Anh đã biết em được một thời gian rồi, hai chúng ta tình cảm cũng rất tốt. Em có suy nghĩ thế nào nếu chúng ta bắt đầu hẹn hò?”