Vợ Cũ, Kết Hôn Nào! - Chương 31

Tác giả: Lê Thị Ngọc

Tiểu Nhan có ૮ɦếƭ cũng không muốn gặp lại ông ta hay người nhà của ông ta.
“Đồ lừa đảo! Đồ máu lạnh! Đồ khốn nạn! Cút ra khỏi đây cho tôi.”
Đây là tất cả những gì còn sót lại mà cô muốn nói với ông ta. Trước lời sỉ nhục và xua đuổi của cô, ông ta trái lại không nổi giận mà rất khiêm nhẫn từng bước lại gần nói:
“Ta xin lỗi, thật lòng là người ba này có lỗi với con.”
“Bây giờ ông mới biết có lỗi thì có tác dụng gì? Ông có trả lại được cả một tuổi thơ cho tôi không? Không đúng chứ? Đi đi, tôi không muốn thấy ông.”
Tiểu Nhan kích động, cô lớn tiếng quát về phía ông ta. Bàn tay cô lần mò về phía cạnh đầu giường, muốn tìm lấy chiếc chuông ấn gọi người. Ông ta thấy hành động của cô, nhanh chân tiến lên phía trước đưa tay cản lại.
“Ông làm gì vậy hả?”
“Hãy nghe ta nói. Ta đến không hề có ác ý. Chỉ là… chỉ là…”
Ông ta vẫn giữ chặt lấy nút ấy, nhất quyết không chịu buông ra. Tiểu Nhan không muốn tiếp xúc gần, cô rụt tay lại rồi lùi người vào sâu trong giường.
Cô nhìn ông ta, ngờ vực hỏi:
“Chỉ là?”
“Con hãy tha thứ, bỏ qua cho em gái con có được không? Con bé không thể đi tù, không thể được đâu.”
Cô từng đọc được một câu chuyện trong một quyển sách. Trong ấy có nói rất nhiều về tình cảm thiêng liêng của gia đình. Người mẹ kế tàn ác nhưng lại làm mọi thứ cho con mình và ba cô cũng giống như vậy. Ông ấy… có thể vì gia đình của mình mà làm tất cả.
Cô chỉ thắc mắc rằng ông ấy có khi nào nghĩ cho cô dù chỉ một chút chưa?
Vì cô con gái nhỏ, vì cô bé ấy không thể đánh mất tương lai.
Thấy cô im lặng làm ông ta rất lo lắng, thời gian càng trôi qua ruột gan càng nóng như lửa đốt. Từ lời nói đến thái độ đều thành khẩn hơn rất là nhiều.
“Con muốn gì cũng được. Chỉ cần đừng để con bé đi tù. Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Tất cả đều là tại ba. Nếu con muốn… ba sẽ quỳ xuống tạ tội với con về tất cả những gì đã gây ra.”
Tiểu Nhan chưa từng hỏi Tư Kình về việc hôm ấy rốt cuộc ra sao. Chỉ có cảnh sát từng đến đây để hỏi cô vài câu hỏi mà thôi. Tiểu Nhan đưa tay sờ lên đầu, cảm nhận tầng băng gạt vẫn còn dày đặc trên đầu.
Ghen tị thật đấy! Có ba mẹ lo lắng từng chút một… tình thân ruột thịt… thật đáng ngưỡng mộ.
“Ông… trả lời tôi ba câu hỏi. Nếu trả lời được thì mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra. Ông chỉ cần đưa gia đình của ông đi thật xa, đừng để họ làm phiền tới tôi. Được chứ?”
“Được.”
Ông ta khá bất ngờ bởi lời đề nghị quá dễ dàng của cô nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu. Chỉ cần cứu được cô công chúa nhỏ của ông ta thì cái gì mà không dám?
Tiểu Nhan thở dài một hơi, khó khăn cất lời:
“Cô ta- con gái của ông sinh ngày tháng năm nào?”
Ông ta này lập tức trả lời mà không cần một giây suy nghĩ.
“Ngày 29 tháng 2 năm XX.”
Tiểu Nhan tiếp tục hỏi:
“Cô ta ghét ăn gì nhất?”
“Hành lá, cà rốt và cá có quá nhiều xương.”
Câu hỏi cuối cùng rồi. Chỉ cần xong câu này nữa thôi là con của ông ta sẽ được an toàn. Dù không nói lên lời nhưng cô nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta là có thể thấy rõ biểu cảm vui mừng hào hứng.
Có vẻ trái ngược nhỉ? Không hiểu tại sao nhỉ ông ấy vui như vậy lòng cô lại càng buồn nhiều hơn.
“Tiếp theo… ông, có nhớ hôm nay là ngày gì chứ?”
“Hôm nay… hôm nay… là…”
Ngập ngừng rồi lại ngập ngừng. Ông ta không thể có câu trả lời ngay lập tức như hai câu hỏi trước. Khó khăn quá nhỉ?
Làm sao ông ta có thể nhớ được chứ?
Ngày sinh nhật mà ông ấy không hề để tâm.
“Ha! Được rồi. Không cần trả lời đâu.”
Cô mong chờ gì chứ? Một gia đình đúng nghĩa ư?
Tiểu Nhan cho đến hiện tại, thứ mà cô vẫn luôn thèm khát ấy chính là tình thương của ba mẹ. Thứ tình cảm thiêng liêng mà cả đời này cô chẳng thể nào chạm tới.
Cô muốn cho ông ta một cơ hội cũng như cho chính bản thân mình. Gi*t ૮ɦếƭ cái mơ mộng nhận được tình thân đó.
Mẹ đi đâu về đâu, hiện tại sống ra sao cô cũng không biết. Từ ngày rời đi bà ấy chưa một lần gọi điện hay về thăm cô. Tiểu Nhan bị mẹ mình bỏ rơi thật rồi.
Ba của cô, ông ấy làm ra rất nhiều chuyện nhẫn tâm với cô. Ngày hôm nay, cô cũng muốn chấm dứt hết tất cả để ông trở về tổ ấm của mình.
Kết thúc rồi! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc