“૮ɦếƭ tiệt! Người ૮ɦếƭ thì làm sao mà trả?”
Cô ta như muốn phát điên lên vậy. Đúng là về được nhà giàu thì tưởng mình hay ho lắm không bằng ấy. Nhìn con ả đấy mà xem, cách nói chuyện lên mặt biết bao nhiêu.
“Không được nhỉ? Làm sao mà được chứ?”
Cô ta nhìn Tiểu Nhan như một mụ điện. Ăn nói lảm nhảm xong bây giờ còn tự hỏi tự trả lời như một kẻ tâm thần. Sự thay đổi của cô cũng khiến cô ta sợ nhưng vẫn ăn bạo mà muốn tiến lên muốn giật lấy chiếc túi xách trên vai cô.
Thấy Tiểu Nhan quay người lại muốn bỏ chạy, cô ta cắn chặt môi nhảy lên kéo lấy chiếc túi xách.
“A! Đưa tiền cho tao.”
Cô ta phải có tiền, phải mua được chiếc túi xách hàng hiệu mới ra để khoe với đám bạn.
“Bỏ tôi ra. Tôi đã nói là sẽ không đưa gì rồi cơ mà.”
Sức của Tiểu Nhan không phải là yếu, từ nhỏ cô đã lam lũ, lớn thì lại liên tục đi làm thuê từ việc nặng đến việc nhẹ thì làm sao một tiểu thư nhà nghèo như cô ta có thể thắng nổi cô?
“Ôi! Cục vàng của mẹ. Con đĩ khốn khi*p này, mau buông con gái tao ra.”
Bà ta ngồi nghỉ mệt nãy giờ lại đột nhiên thấy con mình bị cô bắt nạt liền chạy đến gỡ con gái bà ta ra khỏi cô. Một tay khác lại liên tục nắm tóc và đánh mạnh lên người Tiểu Nhan.
Sau một hồi vật lộn giữa ba người phụ nữ, cuối cùng cô ta cũng thoát ra được. Ngồi phệt trên nền nhà thở hổn hển, lau máu từ khoé môi chảy ra. Chưa bao giờ cô ta lại mệt như vậy. Tay nắm lấy chiếc Ϧóþ của Tiểu Nhan thích thú cười đểu. Tranh giành cái gì chứ? Chẳng phải cuối cùng nó vẫn nằm trong tay cô ta sao?
Tranh thủ lúc Tiểu Nhan đang bị mẹ mình nắm giữ, cô ta mở Ϧóþ ra kiểm tra lấy tiền.
Biểu cảm đang vui vẻ chợt dập tắt sau khi thấy thứ bên trong. Tiền đâu? Thật nhiều tiền của cô ta đâu? Tại sao trong này chỉ có vài đồng vụn còn không bằng số tiền cô ta đang có vậy hả?
Lật hết ngóc này đến ngóc nọ, cuối cùng vẫn không thấy gì đặc biệt ngoài tấm hình cũ rích để bên trong.
“Trả lại đây! Không được… được động vào nó.”
Tiểu Nhan khó khăn nói, cô vươn tay về phía trước muốn lấy lại nó. Cô ta trong cơn tức giận lại còn thấy cô muốn lấy lại cái tấm hình cũ mèm này trong đầu liền nảy ra một ý xấu.
Trước sự kích động của Tiểu Nhan, cô ta giơ tấm hình lên…
Soạt! Soạt! Soạt!
Tiểu Nhan lắc đầu nguẩy nguậy, trái tim như bị Ϧóþ nghẹn vào nhìn theo những mẩu giấy vụn đang rơi xuống.
Đấy là tấm hình bà của cô. Đấy là tấm hình duy nhất thời còn trẻ mà bà giữ do chính tay ông chụp. Bà rất nâng niu và yêu quý nó nhưng khi đưa cô về nhà họ Hắc, thấy cô khóc rất nhiều bà đã để nó vào tay cô. Nói với cô rằng khi nào nhớ bà thì hãy lấy nó ra. Bà sẽ luôn bên cô, sẽ luôn bảo vệ cô.
Mất rồi!
Không còn gì nữa cả!
Hôm nay cứ nghĩ gặp lại bà, cô đã mang nó đến đây để đưa cho bà. Vậy là không kịp nữa rồi…
“Tại sao… tại sao… Áaa!”
Cô ta sợ hãi khi thấy cô hất mẹ mình ngã và đang lao về phía mình. Trông chẳng khác gì mụ điên cả. Đầu óc thì rối tung, mặt mũi thì lem nhem chỗ tím chỗ bầm. Nhìn ghê sợ vô cùng.
“Đừng… đừng lại gần tao!”
Cô ta hoảng sợ đến cực độ, luống cuống nhìn ngó tìm kiếm thứ phòng thân. Một mẫn mãi chẳng được cái gì, đến khi Tiểu Nhan đến sát lần rồi mới vơ được một thứ gì đó. Cô ta không nghĩ cũng chẳng thèm nhìn, cứ vậy mà choảng thẳng lên đầu của Tiểu Nhan.
Đấy chính là ly nước mà cô ta đã mang ra từ sớm. Máu và nước hoà trộn vào nhau thật khiến người ta dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Rầm!
“Hình… hình của tôi…”
Cả người của cô đổ rập xuống sàn.
Bàn tay của cô từng chút nhích về phía những mẩu vụn nằm rơi rớt trên sàn. Cô muốn lấy lại nó, muốn đến thăm bà…
Trước mắt màu đỏ rồi lại mờ mờ ảo ảo cuối cùng là một màu trắng xoá.
Cô nằm trên sàn, tay chỉ mới gom được hai ba mẩu vụn.
“Mẹ… mẹ ơi… làm sao bây giờ? Con, con khốn này nó sẽ ૮ɦếƭ sao?”
Cô ta bây giờ mới biết sợ, thở dốc chạy về phía mẹ mình. Bà ta bây giờ cũng rất sợ nhưng vẫn trấn an con.
“Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Không ai biết đâu…”
Rầm! Rầm! Rầm!
Bên ngoài bằng lên tiếng gõ cửa, bà ta nhìn đồng hồ cứ ngỡ là chồng mình về liền chạy ra mở cửa để ông ta vào giải quyết.
“Mình à! Em…”
“Cậu… cậu là… tại sao lại ở đây?”
Tư Kình lạnh mặt nhìn bà ta, cuối cùng anh cũng liếc mắt qua chỗ hở nhìn vào trong và thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
“Tiểu Nhan!”