Đúng là ông trời hay thích thử thách lòng người mà!
Tư Kình bước vào liền có thể thấy rõ người bạn thân trước kia của mình đang ngồi vắt vẻo trên ghế. Thái độ hả hê chờ đợi anh đi vào.
“A hèm! Cần gì nào? Nói đi.”
Hắn ta thừa biết vào giờ này người ta vào đây là có mục đích gì nhưng vẫn muốn cất giọng của người có quyền lực hỏi. Điều hắn ta chờ chính là lòng tự trọng của Hắc Tư Kình bị dẫm đạp đến không còn một mảnh vụn.
Hắn ta đang muốn xem liệu chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà Tư Kình có thể mở lời hay không.
Giới hạn của người cao quý họ Hắc tên Kình tới đâu, mức chịu đựng có thể ở mức nào.
Hắn ta thật sự rất muốn khám phá.
“Tôi… đến lãnh tiền lương.”
Tư Kình cúi gầm mặt, khó khăn nói ra câu này. Anh chưa từng nghĩ mình lại có thể có ngày hôm nay. Trước kia xem thường người khác, bây giờ anh chỉ là nhận báo ứng mà thôi.
“Ồ! Tiền sao? Tôi quên mất. Được một ông chủ vừa có tầm vừa có tài như tôi đích thân trả chắc anh cảm thấy vinh hạnh lắm nhỉ?”
Hắn ta vừa nói vừa cười nức nở vào mặt anh. Đưa tay ra hiệu cho trợ lí kế bên lấy tiền ra. Hắn nhận tiền rồi bắt đầu đếm soàn soạt một cách chậm rãi.
Như đã nói từ trước, anh ta chẳng thiếu nhất chính là thời gian.
“Đây! Cầm lấy rồi về kiếm cái đút vào mồm đi nhé? Chà! Tôi thưởng thêm cho anh luôn đó. Không cần phải cảm ơn đâu.”
Bàn tay cầm tiền của hắn chìa ra, bỏ qua những câu nói công kích thì chính là…
Anh chưa kịp đưa tay tới thì tiền trên tay hắn ta rơi lã chã xuống sàn. Đây chính là sự sỉ nhục đến đỉnh điểm mà hắn dành cho anh.
“Ngại quá, giám đốc của chúng tôi ngại bẩn.”
“Cậu thật là… chỉ có cái nói đúng.”
…
Tiểu Nhan chỉ mới bước chân vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm nấu chín và mùi thức ăn thơm ngon xộc vào mũi. Sau một ngày làm việc về, dù có mệt mỏi nhưng có người chờ đợi, một bàn cơm đã chuẩn bị sẵn sàng thì còn gì tuyệt hơn.
“Wow! Hôm nay anh trổ tài sao?”
Cô lon ton chạy về phía anh tấp nập chuẩn bị nốt bàn ăn. Tư Kình tay vẫn không nghỉ, quay qua nhìn cô trêu ghẹo hỏi:
“Nhìn ngon không?”
“Ực! Rất ngon.”
Tiểu Nhan rất thành thật, cô gật đầu lia lịa khen. Cô có nấu thì cũng chị ở mức tạm mà thôi. Tư Kình mới chính là ở một tầm cao tuyệt vời.
“Hôm nay có sự kiện gì mà lại ăn ngon như vậy?”
Ngồi trước bàn ăn ngon, cô không kìm được mà phải bật ra câu nói. Tuy thời gian qua hai người cũng ăn uống bình thường không thiếu thốn gì nhưng để nói về bữa nay thì đúng là nổi trội rồi.
“Lâu lâu phải bồi bổ cho cơ thể sau một thời gian dài bào mòn chứ.”
Tiểu Nhan nghe anh nói nhưng mắt lại nhìn chằm chặp Tư Kình đang đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống.
Sắp được ăn cơm rồi!
Cô cầm bát đũa lên háo hức chờ ăn thì bị anh giật lấy, ngăn cản cơn đói của cô.
“Làm gì vậy?”
“Không đi tắm ngay thì cũng phải rửa tay sạch sẽ trước khi ăn chứ?”
“…”
Đối với mấy vấn đề sức khoẻ và vệ sinh này Tư Kình rất nghiêm khắc. Anh chính là nói và không bao giờ thỏa hiệp.
Sau khi ăn và dọn dẹp xong bát đũa thì hai người có thói quen xem tivi một chút trước khi ngủ. Đột nhiên anh ấy đứng dậy và đi tới chỗ để đồ của mình lục lọi gì đó. Cô cũng không quá thắc mắc và tôn trọng riêng tư của anh nên cũng không tiện nhìn nhiều.
Anh quay trở lại, ngồi xuống kế bên cô như thường lệ.
“Tiểu Nhan! Cầm cái này đi.”
Cô quay đầu qua liền nhìn thấy thứ trên tay anh. Điều đầu tiên không thể bỏ qua chắc chắn chính là sự ngạc nhiên. Tiểu Nhan giật nảy mình, lấp bấp lên tiếng.
“Cái… cái này… chẳng phải anh đang đi làm thử sao? Không lẽ thời gian qua anh đi sớm về muộn vì đổi việc kiếm tiền sao?”