Sáng hôm sau Tiểu Nhan thức dậy và mở cửa phòng ra. Đúng như cô nghĩ, Tư Kình đã rời khỏi nhà rồi.
Cô không biết mở lời thế nào cũng như không biết nên đối mặt ra sao. Cả một đêm qua cô không thể ngủ, chỉ có gần sáng mới chợp mắt được một chút. Đầu óc quay cuồng, không thể nghĩ gì khác ngoài cuộc đối thoại với ông ta.
Phải làm sao đây? Có quá nhiều thứ đè nặng trên vai cô.
Tiểu Nhan thật sự mù mịt với tương lai.
Quay người trở về phòng thì thấy bên bàn có một phần ăn vẫn đang nghi ngút khói. Cô lại gần mới phát hiện ra bên dưới còn kẹp thêm một tờ giấy. Bên trong chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng lại làm cô ấm áp đến lạ thường.
-Bữa sáng do đại gia tương lai đích thân làm. Quản gia Tiểu Nhan hãy ăn cho hết và ở nhà nghỉ ngơi nhé. Bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu có thể thì hãy chia sẻ với tôi. Tôi nhất định sẽ luôn đứng về phía cô.
Cô nâng niu tờ giấy, cất nào cẩn thận vào trong hộc tủ ở phòng của mình. Những thứ nhỏ bé nhưng mang lại sức mạnh to lớn.
Cô nhất định có thể làm được, nhất định có thể vượt qua mọi chuyện.
…
Tối hôm đó Tư Kình trở về nhà sau một ngày dài làm thử việc. Công việc hiện tại của anh là làm trong một văn phòng thiết kế. Tuy đã đi làm nhưng phải thử việc trước nên hiện tại chưa có lương.
Anh mở cửa vào nhà nhưng lại không thấy bóng dáng của cô đâu. Căn nhà lạnh ngắt có vẻ người ở đây đã rời đi từ lâu. Chờ đợi thêm nửa tiếng thì tiếng lạch cạch mới vang lên.
Tiểu Nhan lén lút vào nhà nhưng vẫn bị anh phát hiện ra. Cô cứ tưởng giờ này anh ấy phải ngủ rồi chứ.
“Cô đi đâu về vậy?”
“Tôi… tôi đi với bạn một chút. Lâu ngày không gặp nên về hơi trễ.”
Tiểu Nhan không dám nhìn vào mắt anh, cô cứ lảng tránh rồi viện lí do đủ điều. Đối với hành động mờ ám và khác thường này của cô ấy thì anh cũng không lên tiếng vạch trần.
Chỉ còn biết thở dài một hơi rồi nói:
“Đi với bạn cũng tốt nhưng chân vẫn còn đau, lần sau về sớm hơn hoặc nếu không có thể nói tôi tới đón.”
“Tôi biết rồi.“
Dù nói là thế nhưng cô ấy vẫn không thể hiện được. Tần suất anh gặp mặt cô ngày một ít. Có khi hai người bận rộn, cả tuần cũng không chạm mặt. Nếu không phải mỗi đêm anh đều qua xem thì chắc còn tưởng cô ấy không về nhà.
Có chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại như thể muốn bán mạng để kiếm tiền vậy?
Sau hơn một tháng chịu đựng, sức khỏe của Tiểu Nhan dường như đã tới giới hạn. Buổi sáng hôm nay thức giấc, cô cảm giác như mình còn không thể nhấc nổi người nữa.
Đồng hồ một lần nữa rung chuông.
Đã 4 giờ 45 rồi. Cô không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa. Cố lết thân mình rời khỏi giường trong thân xác không còn sức sống. Nếu không nhanh lên sẽ trễ giờ làm công việc buổi sáng của cô.
Đến đúng 5 giờ sáng, cô bước chân ra khỏi phòng. Mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo ௱ôЛƓ lung vô cùng. Tiểu Nhan đưa tay vỗ vỗ vào cái vào mặt mình để lấy lại tỉnh táo.
Chắc không sao đâu. Cô chỉ cần uống ngụm nước thôi là sẽ bình thường.
Choang!
Nghe thấy tiếng động lớn, Tư Kình giật mình tỉnh giấc. Anh vùng người dậy tìm kiếm nơi phát ra tiếng động. Đến khi nhìn thấy điều trước mắt anh bật mình khỏi ghế, lao như bay về chỗ bếp.
Anh ôm cô vào lòng, lấy tay lắc người cô nhưng vẫn không thấy động tĩnh.
“Tiểu Nhan… này… cô làm sao thế?”
“Tiểu Nhan… cô có nghe tôi nói không?”