“Ông… ông nói cái gì cơ?”
Tiểu Nhan kích động, đầu óc cô gần như chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài chữ ‘bà đang bị bệnh’ mà ông ta vừa nói. Cô lao về phía trước vài bước, nắm lấy cánh tay ông ta mà lắc mạnh.
Mấy năm qua từ khi rời khỏi đấy cô không còn gặp được bà nữa. Khoảng cách xa, mới đầu còn lâu lâu gọi được điện thoại để nói chuyện nhưng sau vài cuộc thì không thể nào liên lạc được nữa. Mặc cho cô gọi bao nhiêu cuộc cũng không được. Sau này khi cô lớn hơn, tranh thủ thời gian về lại đó để thăm bà nhưng cũng không thể gặp. Họ nhất quyết không cho cô gặp lại bà. Bọn họ nói rằng cô là một kẻ không thân thích, không có quyền gặp người nhà của họ.
Tiểu Nhan đã cầu xin và chờ đợi rất nhiều nhưng cũng không thể. Họ tạt một gáo nước lạnh vào người cô rồi đuổi đi.
“Ây gô! Mày không nghe rõ hay cố tình nghe không rõ? Tao nói rằng bà mày sắp ૮ɦếƭ rồi. Nhanh chóng đưa tiền tao đóng tiền viện phí và thuốc men.”
Ông ta chán ghét mà thẳng tay hất cô ra lớn giọng lạnh lùng nói. Tiểu Nhan không có tâm trí đề phòng liền lảo đảo ngã sầm xuống nền nhà. Toàn thân đau nhức nhưng vẫn không đau bằng trái tim. Ngoài ba mẹ của Tư Kình và anh ra thì bà chính là người thân và yêu thương cô nhất.
Cả một tuổi thơ lớn lên bên bà, cùng bà có rau ăn rau có nắm ăn nắm. Bà thường ôm cô ngủ khi trời giá rét tràn vào căn nhà lụp xụp đơn sơ. Mấy năm trời ấy bà tích góp từng đồng nhưng không dám chi tiêu một đồng nào cho bản thân, tất cả đều lo cho cô ăn học và mua từng bộ quần áo. Chúng không phải sơn hào hải vị cũng không phải những bộ váy công chúa. Chỉ là bữa nào có nhiều thì ăn đậu, khá hơn một chút thì ăn trứng. Sợ cô không đủ chất để phát triển nên bà cũng ráng mua thịt cho cô ăn nhưng rất ít, chỉ một mình đủ cho cô ăn. Những bộ quần áo được người ta cho những vẫn rất quý. Cô rất hạnh phúc khi mỗi ngày đều có bà ở bên.
Những năm tháng nhỏ bé được đôi bàn tay run run ấy chải tóc nay còn đâu?
“Tôi… tôi không tin. Tôi muốn gặp bà. Ông muốn lấy được tiền thì phải cho tôi thấy bà. Chỉ vài lời nói suông là được sao?”
Vốn bà chính là điểm yếu của cô nhưng cô không muốn thấy họ lấy bà ra để làm trò cho họ chuộc lợi. Nếu là sự thật thì cô sẽ đưa hết những gì mình có. Dù có bán cái mạng này cũng được nhưng nếu không phải thì đừng hòng lấy được của cô dù chỉ là một đồng.
“Mày nghĩ tao cầm thú tới mức lấy mẹ của mình ra làm trò đùa sao? Mở to con mắt của mày lên mà nhìn cho rõ đi.”
Ông ta nhìn cô cười lạnh, móc từ trong túi quần ra một tờ giấy ném xuống sàn cho cô. Bàn tay của Tiểu Nhan run rẩy hướng về nơi tờ giấy rơi xuống. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố dặn lòng phải tỏ ra bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên đấy thì không thể nào bình tĩnh nổi nữa.
Đúng là tên của bà rồi…
“…”
“Giấy… giấy này có thể làm giả mà. Tôi muốn…”
“Shit! Conmeno, sao mày lắm điều vậy?”
Ông ta đã chuẩn bị trước khi tới. Đúng là nghe theo lời vợ, chuẩn bị không có thừa. Tiếp tục lấy từ túi quần bên kia ra một chiếc điện thoại. Ông ta lướt vào cái rồi đưa màn hình về phía cô.
Lần này thì không thể nào là giả được. Bức hình người bà gầy yếu đã lâu không gặp của cô đang nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng.
“Ồ nhìn vậy mà cũng nhiều phết nhỉ. Chuẩn bị thêm tiền cuối tháng tao sẽ ghé qua lấy. Muốn gặp bà thì tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe theo.”
…
Tư Kình trở về nhà những không thấy bóng dáng Tiểu Nhan ra đón làm anh có chút hụt hẫng vì đã quen với hình ảnh cô chờ anh ở cửa.
Căn nhà trở nên yên tĩnh và u sầu.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao? Tiểu Nhan đâu rồi nhỉ?
“Tiểu Nhan cô ở trong đó đúng không? Làm sao vậy, có chuyện gì sao!”
Anh đứng trước cánh cửa khoá trái, cất giọng ngờ vực hỏi cô. Tiểu Nhan không mở cửa, cô vẫn ở trong đó nói vọng ra.
“Tôi không sao… anh đừng lo lắng.”
“Tôi… có nấu cơm. Anh ăn đi.”
Nghe lời cô nói, đuôi mắt anh liếc về phía chiếc bàn đựng đồ ăn. Cô ấy chỉ mới nấu xong và dọn lên thôi. Tại sao lại không cùng anh ăn?
Anh nghe giọng cô rất buồn và hình như còn có cả nghẹn ngào nữa.
Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy!
“Tôi ở ngoài này. Có chuyện gì thì cứ nói nhé?”
Cô ấy không đáp lời. Anh cũng không có tâm trạng để ăn nên đành dọn đi. Sau khi đã xong xuôi mọi thứ liền nằm dài trên chiếc ghế sô pha quen thuộc, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa đang đóng kín.
Cô ấy không muốn nói. Anh sẽ chờ đợi đến khi cô mở lòng.
Đến khi nào hai người mới có thể toàn tâm toàn ý chia sẻ mọi thứ đây.