Tư Kình:”…”
Bị trật khớp chân nên ngồi đây ăn vạ, tiện thể mua bánh ngồi ăn luôn tại chỗ sao? Trùng hợp đến vậy à?
“Anh ăn không? Nói ‘A’ đi nào.”
Tiểu Nhan thấy anh im lặng nên hơi chột dạ, cô nằm trên lưng anh, vòng hai tay qua cổ đưa bánh đến trước mặt anh. Tư Kình nhìn bàn tay đưa tới của cô, lại nhìn tới phần bánh đang nhô ra khỏi túi, tức giận không có chỗ trút liền cắn một miếng thật to cho bỏ ghét.
“Ngoàm… ngoàm… tôi không thèm ăn.”
“Xí! Ừ thì không ăn. Anh mà ăn chắc hết cả túi giấy luôn quá.”
Cô làm mặt ghét bỏ, không thèm chấp nhặt với anh. Miệng gì mà rộng gớm, cắn một miếng đã hết nửa cái.
“Đi đâu vậy?”
Tiểu Nhan nhìn xung quanh, anh đang đưa cô đi hướng ngược lại với nhà. Bước chân của anh không thay đổi, vẫn từng bước nhẹ nhàng đi về phía trước. Bàn tay phía sau của anh nâng niu, cẩn thận tránh những thứ có thể ᴆụng vào chân của cô.
Giọng nói của anh trầm ấm, cất lên thật sự rất êm tai.
“Tôi không giỏi như cô, không biết làm gì với người bị thương cả. Chúng ta đành phải tới trạm y tế thôi.”
“Làm gì để bị thương vậy?”
Thấy cô im lặng, bầu không khí trùng xuống nên anh đành tìm chuyện để nói trong khi tới trạm y tế.
“Tôi tới gần chỗ bán bánh thì bị người ta chạy qua ᴆụng làm ngã trật chân.”
Tiểu Nhan cảm thấy số mình cũng thật thảm. Té ngã đã đành, điện thoại cũng bị hỏng nữa. Tự nhiên đang yên đang lành có mấy người chạy vèo lại ᴆụng cô. Tiểu Nhan đang định lên tiếng chấp vấn thì nghe họ la mắng chửi bới um sùm mới biết là đánh ghen. Không còn cách nào, cô đành ngồi lại để xem.
Nếu không phải Tư Kình chạy lại đưa về chắc cô sẽ ngồi đó luôn quá.
“Cô lết vào đó hả?”
Anh cất giọng hỏi ngược lại. Chẳng phải nói là đến gần sao? Tại sao khi anh tới thì cô lại ngồi ngay kế bên xe bán bánh rồi?
“Không. Anh bán bánh bế tôi vào.”
“…”
Anh bán bánh bế vào?
Tư Kình nghĩ tốt hơn hết từ giờ mình không nên ăn bánh này nữa. Bán thì lo bán đi, sao bày đặt vậy? Tự dưng trong lòng anh thấy khó chịu một cách vô cớ. Biết là người ta giúp đỡ cô nhưng lại thấy không cảm kích nổi.
Không thể nói ra sự ích kỷ không đâu của mình, anh chỉ có thể nói:
“Lần sau cẩn thận. Có gì thì cứ gọi hay nói tôi là được.”
“Nhưng lỡ anh ở xa thì sao?”
“Dù xa mấy cũng sẽ gắng lết tới.”
[…]<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Sáng hôm sau Tiểu Nhan bị anh bắt ở nhà vì cái chân đang bị cuốn băng. Cô cảm thấy đã không sao rồi nhưng anh cứ làm quá, bắt phải nghỉ ngơi mấy ngày. Trước sự ngoan cố của Tư Kình, cô không còn cách nào khác mà phải chào thua.
Tiểu Nhan ở nhà, tranh thủ dọn dẹp trong khả năng của mình và chờ đợi Tư Kình về.
Cốc… cốc…
Đến giữa buổi thì cửa nhà có người gõ, Tiểu Nhan chống nạnh từng bước đi qua. Có lẽ là Tư Kình về. Dạo này tìm việc, anh ấy hay về bất chợt tuỳ lúc nhưng chẳng phải có chìa khoá nhà sao?
Chắc là bỏ quên rồi.
Cạch!
“Anh về rồi… sao…”
Cánh cửa mở ra, Tiểu Nhan cất giọng chành chọe với anh như bình thường nhưng người trước mắt làm cô hoảng loạn, không thể tin nổi vào mắt mình.
Người đàn ông này…
Tại sao lại ở đây? Tại sao ông ấy lại ở đây? Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Tiểu Nhan run rẩy, cổ họng của cô như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, không thể cất lời thành tiếng.
“Thấy ba mình từ xa xôi tới mà không chào hỏi, không mời lấy một ly nước sao?”