Để có thể đánh bại tình địch… à không, không phải tình địch. Để đánh bại tên hàng xóm không có mắt một cách tâm phục khẩu phục, anh quyết định tự mình đi làm kiếm tiền.
Cũng không phải chỉ để thỏa mãn chút hư danh mà còn kiếm thêm tiền để chi trả các khoản để sinh sống và Gi*t thời gian.
Khoảng thời gian qua ăn rồi ngủ đúng như ngày xưa mơ ước nhưng quá chán nản. Trước kia anh luôn muốn cuộc sống nhàn nhã như bây giờ nhưng hiện giờ mới phát hiện nó quá ảm đạm và nhàm chán.
Đối với một người như anh mà đi xin việc thì cũng không quá khó đâu nhỉ? Anh có còn rất nhiều bạn mà.
Sáng hôm ấy, Tiểu Nhiên lại tự tay xuống bếp nấu cho anh một bữa coi như cổ vũ ngày đầu đi tìm việc. Sự thay đổi tích cực này là rất tốt, cần động viên để phát huy.
“Ăn đi.”
Để đĩa thức ăn lên bàn nãy giờ mà vẫn không thấy anh động đũa, cô lên tiếng nhắc nhở. Không lẽ là cảm động rớt nước mắt không nỡ ăn đấy chứ?
Trái với suy nghĩ của cô, Tư Kình đang hoảng sợ nhìn nó mới đúng. Cái thứ đen đen xấu xấu này có thể ăn không? Anh đang lo nghĩ về tương lai của mình.
Nếu mai sau, trên đường đời tấp nập. Anh vô tình đi làm về, ăn đồ ăn cô nấu rồi xỉu ngang thì sao?
Đáng lo ngại, đáng lo ngại.
“Ăn không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Khuôn mặt cô cả tin, nói một cách chắc nịch. Đồ ăn thôi mà, đâu đến nỗi ăn xong rồi nghẻo đâu? Tuy nhìn đúng là hơi xấu một chút nhưng vẫn đảm bảo ngon.
Hít sâu vào một hơi, Tư Kình nhắm chặt mắt cắn một miếng lớn. Những hành động của anh cũng đang được cô chăm chú dõi theo. Tuy mạnh miệng là vậy nhưng cô cũng hơi lo.
“Ngon… lắm…”
Rầm!
“Tư Kình!”
Vừa mới nuốt xuống chưa kịp khen xong anh đã gục đầu xuống bàn một cái rầm. Cô lo lắng chạy lại xem. Chẳng lẽ có chuyện gì thật sao?
Cô chạy qua phía anh, hớt hải lay người rồi gọi liên tục. Anh vẫn vậy, không một chút cử động càng làm cô thêm lo lắng.
Tiểu Nhan khóc nghẹn, liên tục mếu máo gọi tên anh mà không hay biết tên xấu xa nào đấy đang cười thầm. Đợi đến lúc cô lấy máy chuẩn bị gọi cấp cứu thì anh mới vùng dạy, hét lớn làm cô bất ngờ chơi.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
“Ngạc nhiên chưa? Ha ha ha… lần nào cũng bị lừa.”
“Tên khốn này!”
Cô đi tới nắm lấy cổ anh ta đe dọa, cái ghế mỏng manh do anh ngồi ngả ra sau khiến hai người chập choạng ngã xuống theo.
“Á!”
“Cẩn thận.”
Tiểu Nhan la lên, cô nhắm chặt mắt lại để đón nhận cơn đau. Tiêu rồi, lần này té đau là cái chắc. Có khi nào Tư Kình xoay người lấy cô làm đệm lót thịt không?
Trong lúc cô đang đau đầu suy nghĩ xấu về anh thì chợt nghe thấy giọng nói của anh cất lên rất gần.
“Nè, đừng có lợi dụng rồi xài hao quá.”
Tư Kình nhìn cô, con thỏ nhát gan đang nhắm nghiền mắt. Không phải hồi nãy hùng hổ lắm sao? Bây giờ lại nhát ૮ɦếƭ như vậy.
Cô mở ti hí mắt thấy khuôn mặt của anh đang sát gần. Nhìn lại mới thấy, cô đang nằm trong vòng иgự¢ của anh.
Hắc Tư Kình lấy thân mình đỡ cô ư?
Đây là chuyện khó tin, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Anh nhìn cô, đưa tay lên khoé mắt lau đi những giọt lệ của cô. Anh thoải mái ôm cô, không xấu hổ mà nói:
“Cô lưu luyến vòng tay tôi tới vậy sao? Nếu thích tối về cho cô ôm tiếp nhé?”
“Ai… ai thèm.”
Cô chống tay đứng dậy, lấp bấp nói rồi bỏ chạy. Anh có thể thấy sự lúng túng và khuôn mặt đang đỏ au của cô.
Đáng yêu ghê.
“Cô thèm tôi.”
Hai người dọn dẹp lại rồi tiếp tục ăn bữa sáng. Tuy nhìn xấu thật nhưng không tới nỗi nào. Nói chung là ăn vẫn được.
Sau đấy hai người ngượng ngùng chào nhau rồi anh đi tìm việc làm. Thấy anh đã rời đi, Tiểu Nhan cũng chuẩn bị đồ cho bản thân.
Hôm nay cô cũng có một cuộc hẹn rất quan trọng.