Vợ Cũ, Kết Hôn Nào! - Chương 14

Tác giả: Lê Thị Ngọc

Bữa cơm sóng gió kết thúc, cô cảm thấy lo lắng về ngày hôm nay. Chỉ mới sáng sớm thôi mà cảm giác đã khó tiêu rồi thì cả ngày hôm nay tính sao đây?
Ngư Thành không về, anh nói nhân dịp rảnh nên muốn ở lại chơi. Một căn nhà nhỏ bé vốn chứa hai người đã quá sức rồi bây giờ còn chật chịu hơn.
Xem ti vi, cô ngồi một góc và Ngư Thành ngồi ở giữa, tính ra thì khoảng cách giữa cô và anh không quá xa. Thấy tình thế không ổn, Tư Kình nghiến răng tức giận chửi thề một câu trong miệng.
“Mẹ kiếp, cái tên chuyên lợi dụng thời cơ.”
Tư Kình tức giận đến nỗi mấy miếng táo trong đĩa cũng rung. Sơ sảy một chút là tên kia như muốn nuốt luôn Tiểu Nhan ấy.
“Xem gì đấy.”
Anh bước tới đặt đĩa táo lên bàn, ngồi phệt xuống giữa hai người kia. Chiếc ghế sô pha đã nhỏ nay chứa đựng ba người một lần quả thật quá tải.
Tiểu Nhan lườm Tư Kình, tên này là bự con nhất trong ba người. Chẳng phải nói không xem sao? Bây giờ mò ra đây làm gì?
“Nhan Nhan, em đừng nhìn anh một cách thèm thuồng như thế. Anh ngại lắm, đừng lộ liễu vậy chứ em…”
Ngư Thành:”…”
Ai mới là người lộ liễu hả?
Tiểu Nhan:”…”
Cô nhìn anh ta thèm thuồng bao giờ?
Quả thật là một con người trời phú, sức ảo tưởng không phải dạng vừa. Trong cuộc nói chuyện, Ngư Thành liên tục bắt chuyện với cô nhưng đều bị anh cản phá.
Cô càng không hiểu rốt cuộc là mình đang xem phim qua màn hình hay coi thâm cung đấu tại nhà nữa.
Cuối cùng vẫn phải chào thua trước bộ mặt dày của anh, Ngư Thành không phải là đối thủ nên chọn tạm rút lui.
Anh ta đứng lên, thân thiện chào tạm biệt hai người. Đáng ghét một điều là còn đòi mời Tiểu Nhan có dịp đi uống nước để cảm ơn về bữa cơm này.
Đúng là tên không biết điều, anh mới là người nấu bữa cơm đó đấy.
Tư Kình bực bội trong người mà không có chỗ phát, thấy cô vẫn nhàn nhã anh còn tức giận hơn. Sao lại không thấy có biểu hiện gì vậy?
Đối với Tiểu Nhan đây là chuyện bình thường, cô không có bất kì suy nghĩ nào khác. Cô chỉ đơn giản xem Ngư Thành như một người hàng xóm tốt, một người anh hay giúp đỡ nhau vậy thôi.
Tư Kình tới gần, anh ngồi xuống kế bên lân la nói chuyện với cô.
“Xem phim hả?”
Tiểu Nhan đang xem phim, cô tập trung hết sức vào cảnh phim đang đến hồi gây cấn. Trả lời Tư Kình theo một thói quen, hoàn toàn không hề chú tâm quá nhiều đến mấy câu hỏi của anh.
“Ừm…”
“Ăn táo nè.”
“Ừm…”
Thấy cô như vậy anh không những không tiếp tục tức giận mà còn mỉm cười một cách gian manh. Kế hoạch sắp thành công rồi…
Tư Kình hạ giọng, không đầu không đuôi nói:
“Tiểu Nhan, cô phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời đấy nhá.”
“Ừm… Hả?”
“Cô đồng ý rồi, tôi miễn cưỡng trao thân thể này cho cô.”
Tiểu Nhan mắt chữ A miệng chữ O, há hốc miệng muốn chảy cả nước miếng. Vẫn là Tư Kình tinh ý, nhẹ nhàng đưa tay nâng miệng cô khép vào.
“Chảy cả nước miếng nữa nè.”
“Anh vừa nói cái gì cơ?”
Cô xù lông, hổ báo hỏi anh. Tên này bị gì vậy? Đang yên đang lành kêu người ta chịu trách nhiệm?
“Thì còn sao nữa? Cô đã nhìn thấy thân thể trinh trắng mà tôi đã để giành cho châи áι của đời mình. Bây giờ tôi không còn trong sạch rồi thì cô phải chịu trách nhiệm chứ?”
Tiểu Nhan:”…”
Anh ta nói gì cơ? Trinh trắng? Anh ta còn sao?
“Anh đừng có già mồm, bữa đấy tôi không thấy gì cả.”
“Với lại anh mà còn trong trắng sao? Không đen thui thì thôi ấy.”
“…”
“Không thấy thì làm sao mà cởi? Tôi còn trắng nguyên tem đấy.”
“Tôi nhắm mắt cởi được chưa? Nguyên tem cái con khỉ ấy.”
Anh chịu thua rồi, câu chuyện này không thể nói tiếp. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc