Vợ Cũ, Kết Hôn Nào! - Chương 12

Tác giả: Lê Thị Ngọc

“À! Chào anh, tôi là Ngư Thành. Có vẻ Tiểu Nhan chưa nói nhỉ? Tôi là hàng xóm thân thiết nhất của cô ấy.”
Đầu Tư Kình đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi. Hắn ta là cái gì? Hắn ta là ai mà dám ra oai với anh? Cái gì cơ? Hàng xóm thân thiết nhất?
Hàng xóm cái con khỉ ấy! Ánh mắt kia rõ ràng đang khiêu khích, thách thức kiếm chuyện với anh đây mà.
“Ồ vậy sao? Có lẽ không quan trọng lắm nên Nhan Nhan không có nói với tôi.”
Anh cũng không phải dạng vừa. Nói đến cái tài kênh kiệu và chảnh chọe thì ai hơn anh? Ông đâu dù sao cũng là chồng của cô ấy, hàng xóm nhỏ bé gì đó thì có là gì?
“Thật sao? Tôi cũng không nghe cô ấy nói gì đến anh cả. Anh… là chồng của cô ấy thật chứ?”
Anh ta nhìn anh, tỏ vẻ người vực. Làm gì có chuyện từ trên trời rớt xuống một tên chồng? Không phải nói dối thì chính là lừa đảo.
Tư Kình khá bàng hoàng vì lời hắn nói. Cô ấy không nhắc gì tới anh sao? Lí nào lại vậy. Một người hoàn hảo như anh thì cô phải bác loa đi khoe chứ?
“A hèm! Nếu anh không tin thì có cần tôi lấy ảnh cưới cho xem không?”
“Nhà chúng tôi cũng không có điều kiện là mấy, chỉ chụp sương sương có vài chục cái album thôi. Nếu anh thích thì tôi tặng vài cuốn.”
Anh hất cằm, ngang nhiên nói. Nhìn mặt tự tin vậy thôi chứ thật ra anh cũng hơi lo. Vì lấy đâu ra vài chục cuốn rồi còn đem đi tặng?
Anh bị đuổi khỏi nhà, đến một tấm còn không có nữa là. Nhưng phóng lao thì phải theo lao.
“Hahaa… anh nói vậy thì tôi phải tin chứ? Hình cưới chắc không cần đâu.”
Anh ta cười gượng, miệng không ngừng nói từ không cần. Ngó ngang ngó dọc vào trong nhà, nhìn là biết anh ta đang muốn tìm ai.
Dù biết thừa nhưng anh vẫn muốn làm màu hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm, Tiểu Nhan đâu? Tôi có chuyện cần gặp.”
Thấy nãy giờ vẫn chưa thấy cô ấy đâu làm anh ta hơi bực mình. Tự dưng lại phải đứng nói chuyện với cái người đàn ông nào đó nhận là chồng cô. Nếu gặp cô ấy, anh ta nhất định phải hỏi cho rõ. Tên đang đứng trước mặt anh ta này thật sự là ai, có thật là chồng cô không.
“Ố ô… hôm qua, ừm… chúng tôi ngủ hơi trễ nên cô ấy hơi mệt. Bây giờ đang tắm rồi.”
Anh vừa nói, vừa làm ra vẻ mờ ám. Nhìn cái mặt anh bây giờ thật sự gợi đòn hết sức. Nếu cô mà ở đây nghe được chắc sẽ đuổi anh ra khỏi nhà luôn mất.
Ngư Thành sốc trước lời nói của anh, khó khăn lắm mới nói được vài chữ:“Gì… gì cơ? Anh nói cái gì cơ?”
“Thì vợ chồng trẻ mà. Tôi nghĩ anh tuổi này rồi thì cũng phải biết chứ?”
Tư Kình cười thầm trong lòng, tự dưng anh cảm thấy vui và hả hê tới lạ thường. Có phải anh nghe lộn không? Tiếng con tim của ai đó đang tan nát.
Hắc Tư Kình mày quá tuyệt!
Thừa thắng xông lên, anh ra vẻ tử tế của một vị chủ nhà nói với khách:
“A! Quên mất, anh muốn vào nhà không? Chúng tôi đang chuẩn bị ăn sáng. Để khách của vợ đứng đây nãy giờ thật ngại quá.”
Anh nói mời nhưng thành ý thì chẳng thấy đâu. Vẫn đứng lù lù ở cửa làm vật cản. Thái độ rất rõ ràng, hãy nhanh nhanh trở về đi. Nơi này không chào đón anh đâu anh hàng xóm à.
“Cảm ơn anh…”
Chưa để anh ta nói xong, anh đã nhanh chóng nói:“Vậy thì tiếc quá…”
“Tôi đồng ý, làm phiền rồi anh và Tiểu Nhan một bữa rồi."
Hắc Tư Kình:”…”
Không! Khoan đã. Đó không phải là điều nằm trong kế hoạch của anh. Tại sao lại có cảm giác giống như nối dáo cho giặc vậy? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc